Tạ Đường

Chương 14



20.



Một buổi tối nọ, thật trùng hợp, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.



Trùng hợp là tâm trạng của ta cũng không tệ lắm.



“Muốn được tha thứ đúng không?”



Đã rất lâu rồi ta không nói chuyện.



Nghe thấy vậy, đôi mắt của mọi người sáng bừng lên.



Ta ném con dao dưới gối xuống đất:



“Đến đây đi.”



“Ai chết trước thì ta tha thứ cho người đó.”



Đương nhiên sẽ không có ai đồng ý tìm đến cái chết.



Cuối cùng, bọn họ cũng nhận ra là ta không muốn gặp bọn họ, số lần đến đây cũng ít hơn.



Chỉ có Vệ Tuân là vẫn như thường ngày.



Thậm chí còn đến thăm ta thường xuyên hơn trước.



Đại đa số thời gian, chỉ cần ta ngủ dậy là sẽ thấy hắn đang ngồi bên mép giường.



Mắt lúc nào cũng đỏ au, phảng phất như mất đi ta là chuyện rất khó có thể chấp nhận.



Nhưng rõ ràng là mấy tháng trước, hắn thậm chí còn không muốn đón sinh nhật với ta.



Có một ngày, ta cố tình nói với hắn:



“Vệ Tuân, vốn dĩ, ta có thể sống.”



“Ngày hôm đó, chỉ cần chàng chịu nói một câu sinh nhật vui vẻ là ta có thể sống rồi.”



Ta cho rằng hắn sẽ không tin.



Nhưng hắn bỗng dưng phát điên, mua một đống lồng đèn con thỏ để đầy phòng.



Một tháng trước ngày sinh nhật, ta từng nói với hắn, ta muốn có một chiếc lồng đèn con thỏ.



“Phu quân, mùng tám tháng sau, chàng tặng cho ta một chiếc lồng đèn con thỏ, có được không?”



Hắn đồng ý.



Ta cho rằng lúc hắn tặng chiếc đèn con thỏ cho ta thì sẽ nói với ta một câu “Sinh nhật vui vẻ”.



Nhưng không có.



Không có đèn con thỏ, cũng không có sinh nhật vui vẻ.



Vệ Tuân thắp sáng tất cả lồng đèn con thỏ.



“Đường Đường, nàng hãy cố gắng sống sót. Sau này, mỗi năm ta đều đón sinh nhật với nàng, có được không?”



Thật buồn cười.



Nói giống như là ta không muốn sống vậy.



Ta làm lơ hắn.



Hắn lại bắt đầu.



“Đường Đường, nàng có nhớ lúc chúng ta mới gặp hay không?”



“Đường Đường, còn có đêm tân hôn của chúng ta, nàng ngồi bên mép giường chờ ta……”



“Đường Đường, ta thừa nhận, lúc ban đầu ta đã xem nàng như Tạ Nhân, dù sao ta và nàng ấy cũng là thanh mai trúc mã suốt mười mấy năm, nhưng mà……”



Ồn ào muốn chết.



Ta cố gắng hết sức mà trở mình:



“Vậy sao chàng không chết theo nàng ta đi?!”



Ta nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt:



“Đã yêu sâu sắc như vậy thì chết theo đi!”



“Còn muốn thế thân làm gì?”



“Đơn giản là không nỡ chết, lại không nỡ từ bỏ quyền lực của phủ thừa tướng, còn phải làm ra vẻ thâm tình chân thành để khiến bản thân cảm động.”



“Mười mấy năm thanh mai trúc mã hóa ra cũng chỉ như vậy, vậy thì 3 năm phu thê của chúng ta là cái thá gì?”



“Vệ Tuân, đừng diễn nữa.”



“Tởm quá đi mất.”



Mặt mũi Vệ Tuân trắng bệch.