Tạ Đường

Chương 13



19.



Hình như Tạ Nhân bị đuổi ra khỏi nhà.



Ta mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nha hoàn thảo luận với nhau.



“Vị kia hoá ra lại là con của vú nuôi…… Bảo sao lại toát ra vẻ hồ ly tinh, không giống lão gia, càng không giống phu nhân!”



“Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã biết bỏ nhà theo trai, sau khi quay về còn dám gả cho Vệ công tử……”



“Nếu không phải nể mặt tiểu thư của chúng ta thì Vệ công tử đã trở mặt với nhà họ Tạ rồi.”



“Tên thư sinh kia đâu? Chạy trốn rồi?”



“Sao có thể chạy trốn được? Hắn đã bị Vệ công tử kiếm cớ giam vào ngục rồi.”



“Nghe nói hắn bị nhốt trong lồng sắt, bên trong chứa đầy những con mèo cực kỳ hung dữ!”



“Chậc chậc……”



Ta lại nghĩ đến Tiểu Cửu của ta.



Không biết có ai chôn cất cho nó hay không.



Buổi chiều, Vệ Tuân đặc biệt đến nói chuyện riêng với ta:



“Ta chôn con mèo kia dưới gốc cây hoa đào trong sân của nàng, nó sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”



Hắn còn mang theo một phần bánh hoa quế.



Hiếm khi hắn nhớ rõ một món điểm tâm không phải là món yêu thích của Tạ Nhân.



Nhưng ta đã không cần từ lâu rồi.



Chạng vạng, Vệ Tuân vừa đi thì Tạ Duẫn lại đến.



Trước kia, huynh ấy luôn miệng gọi ta là “Tạ Đường”, bây giờ vậy mà lại gọi ta là “muội muội”.



Huynh ấy mang theo cây đàn của huynh ấy đến đây.



Ngay trước mặt ta, huynh ấy mở ra những bản nhạc mà trước kia huynh ấy chưa từng mở ra.



Mỗi khi mở ra một tờ, mắt huynh ấy lại đỏ hơn một chút.



Huynh ấy biết rõ, để tìm được những bản nhạc này, để chữa trị những bản nhạc này, cần tốn bao nhiêu công sức.



“Ta không biết…… Ta cho rằng…… Đó là thư……”



Ta dùng phong bì như viết thư, vốn là muốn đánh lừa tai mắt, tránh cho huynh ấy bị cha trách mắng.



Nào ngờ, ngay cả một phong thư huynh ấy cũng chưa từng mở ra xem.



“Xin lỗi, ta……”



Ta nhắm mắt lại, nghiêng người quay mặt vào trong.



Huynh ấy cũng không nói nữa.



Ngược lại lại đánh đàn.



Ta dùng chăn che kín đầu.



Sau đó là cha mẹ.



Mẹ không hề dong dài, chỉ ngồi bên mép giường của ta lau nước mắt.



Cha vốn ít nói, chỉ nhìn ta từ xa, thoạt nhìn đã già nua hơn trước rất nhiều.



Ta không rõ vì sao bọn họ đều đồng loạt thay đổi.



Bởi vì biết tin ta sắp chết à?



Bởi vì ta sắp chết, cho nên mới biến thành vật quý hiếm?



Thật buồn cười.



Huynh ấy bèn dừng lại, hậm hực bỏ đi.



Ta đã không còn chút sức lực nào.



Không thể ngăn cản việc họ đến đây.



Số lần bọn họ đến thăm ta thường xuyên hơn, bọn họ bắt đầu nói chuyện.



Ta không nói, bọn họ sẽ tự nói một mình.



Vệ Tuân nói hắn yêu ta, còn nhớ lại mỗi một kỷ niệm vui vẻ giữa ta và hắn.



Tạ Duẫn nói, huynh ấy xem ta như muội muội.



“Ta chẳng qua là…… chẳng qua là không có cách nào đối mặt với việc chính ta đã hại Tạ Nhân tự thiêu.”



Mẹ nói, bà ấy giữ im lặng là có lý do.



“Chuyện nó và thư sinh là tình cũ không thể nói ra ngoài được. Nếu nói ra rồi thì con đường làm quan của a huynh con trong tương lai phải làm sao bây giờ?”



Về phần cha, ông chỉ thở dài:



“Đường Đường, ta là chủ của cả gia đình này, phải suy xét đến toàn cục.”



Bọn họ đều nói mình có nỗi khổ riêng.



Đều muốn ta tha thứ cho bọn họ.