Tạ Đường

Chương 15



21.



Vệ Tuân cũng không đến nữa.



Thật tốt quá.



Thế giới của ta cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh rồi.



Ta bắt đầu mất đi tri giác, đầu óc nặng nề, không tài nào tỉnh dậy được.



Ăn không vô, cũng không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.



Nhưng ta vẫn nhớ rõ một chuyện.



Nhân lúc tỉnh táo, ta tranh thủ nói với mẹ đang túc trực bên giường bệnh của ta:



“Con muốn thư hoà ly.”



Chết cũng không muốn làm ma nhà họ Vệ.



Lần này, Vệ Tuân cũng không ngượng ngùng nữa, trực tiếp đưa đến.



Nhưng lúc đưa cho ta, tay hắn hơi run rẩy.



Ta nhìn chữ ký bên trên, mãn nguyệt đè thư hòa ly xuống dưới gối.



Lại chìm vào giấc ngủ.



Lại lần nữa tỉnh dậy, mẹ mừng rỡ nói cho ta, Vệ Tuân đã nghe thấy tung tích của phương thuốc cổ truyền chữa trị độc rắn Vân Nam, đang cùng Tạ Duẫn ra roi thúc ngựa đi đến đó.



Lần thứ ba tỉnh lại, đầu óc của ta đã tỉnh táo hơn nhiều.



Còn nghĩ đến một chuyện.



Ta nói với mẹ:



“Mẹ, sau khi chết, con không muốn được đưa vào phần mộ của tổ tiên nhà họ Tạ.”



Mẹ sửng sốt: “Vì…… Vì sao?”



“Không vào phần mộ tổ tiên thì con……”



“Không, con không được nói chuyện xui xẻo như vậy.”



“Con cứ ngoan ngoãn ngủ thêm một giấc, chờ…… chờ Duẫn Nhi trở về thì tốt rồi.”



Tâm trạng của ta vẫn khá tốt, yên lặng nhìn mẹ:



“Mẹ, mẹ có biết độc rắn Vân Nam của con là từ đâu mà đến hay không?”



Mẹ lại sửng sốt thêm lần nữa.



Ta nhìn bà ấy, mỉm cười:



“Năm 7 tuổi, ở Lẫm Thành, có một người phụ nữ trong lúc sơ ý đã bị rắn Vân Nam cắn.”



“Cắn trúng đùi.”



Ta nhìn vào đùi phải của mẹ:



“Vị trí nhạy cảm, trong lúc nhất thời không tìm thấy nữ y, bèn bỏ ra một số tiền lớn, đi đến xóm nghèo tìm một bé gái không muốn sống nữa.”



“30 lượng.”



“Cha mẹ nuôi vì 30 lượng mà đưa con qua đó.”



Ta nhẹ nhàng chỉ vào ngọc bội mà mẹ đeo bên hông:



22.



Không thể không nói, duyên phận giữa người với người rất kỳ diệu.



Mẹ ta trùng hợp trúng độc ở Lẫm Thành.



Ta trùng hợp giải độc thay cho bà ấy.



Ta còn nhớ rõ đó là một ngày mùa hè oi bức.



Lần đầu tiên, ta được ngồi lên chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá như vậy. Lần đầu tiên, ta nhìn thấy một người phụ nữ ung dung như vậy.



Ta không dám ngẩng đầu lên nhìn dù chỉ là một ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào ngọc bội mà bà ấy đeo bên hông.



Đẹp quá.



Tựa như con người của bà ấy vậy.



Ta dùng miệng giúp bà ấy hút độc ra, từng chút từng chút một.



Tất cả mọi người đều biết ta sẽ chết.



Nhưng ta không biết.



Trên đường về, cha mẹ nuôi dùng một xu để mua cho ta một xâu đường hồ lô.



Ta rất vui.



Ngọt ngào kể cho họ nghe về người phụ nữ mà hôm nay ta gặp được, kể rằng bà ấy xinh đẹp như thế nào, cao quý ra sao.



Sau khi gặp lại, ta cho rằng đây là ân huệ trời ban.



Ta đã cứu mẹ ruột của chính mình!



Cộng thêm nhiệm vụ chinh phục đơn giản như vậy, chắc chắn ta có thể hoàn thành!



Mẹ nhìn ta bằng ánh mắt kinh ngạc, khuôn mặt lúc thì đỏ bừng, lúc thì trắng bệch.



Trong lúc nhất thời, bà ấy không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.



“Con đã sớm trả của hồi môn về cho phủ thừa tướng.”



Ta lấy một chồng ngân phiếu từ dưới gối ra:



“Đây là số tiền mà con tích góp được trong mấy năm nay.”



“Mẹ, ân sinh thành, ân nuôi dưỡng, con đều đã trả đủ rồi.”



Mẹ bỗng dưng hét lên một tiếng, ôm ta khóc lóc thảm thiết.



“Mẹ, kể từ lần đầu tiên gặp mẹ, con đã nhận ra mẹ rồi.”



23.



Ta không nhớ rõ là cuối cùng ta đã chết vào ngày nào.



Cơ thể càng lúc càng nhẹ, thời gian ta tỉnh càng lúc càng ngắn.



Mỗi khi tỉnh lại, ta đều nghe thấy tiếng mẹ nghẹn ngào khóc:



“Đường Đường, Đường Đường, con cố gắng thêm một chút.”



“Duẫn Nhi và Vệ Tuân đang trên đường về rồi.”



Nhưng ta không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào.



Ta chìm đắm trong giấc mộng mờ mịt mà lâu dài.



Cả cuộc đời dần dần lướt qua trước mắt, tựa như cưỡi ngựa xem hoa.



Cuối cùng, có lẽ là chết đi trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất.



Mẹ tìm thấy ta, ôm ta khóc lóc:



“Con của ta! Mẹ đã tìm con rất lâu!”



Sau đó dẫn ta lên xe ngựa.



Dẫn ta đi thay quần áo, mua trang sức, mua son phấn.



Bà ấy kể cho ta nghe, cha ta văn võ song toàn như thế nào, a huynh của ta ngọc thụ lâm phong* như thế nào.

(* Ngọc thụ lâm phong: Chỉ người con trai có dáng vẻ thanh cao, ý chí sắt đá.)



Ta mơ mơ màng màng đi theo bà ấy về kinh thành. Trong lúc đi nghỉ ngơi, ta lén đi vào một cửa hàng nhỏ.



Dùng hết toàn bộ số tiền mà ta có trên người để mua quà gặp mặt cho cha và a huynh.



Xe ngựa cứ tiếp tục đi về phía trước.



Mãi cho đến đêm.



Bàn tay của ta ướt đẫm mồ hôi, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Nhìn thấy tấm biển “phủ thừa tướng” từ xa, lại thêm những ngôi sao đang tranh nhau phát sáng trên tấm biển.



Ta cho rằng ta sắp về nhà.