Vừa Khéo

Chương 13: Ánh Đèn Xanh Kỳ Dị



Cậu thanh niên bên cạnh Mạc Lâm đương nhiên là Hứa Nguyện.

Câu nói Hứa Nguyện thì thầm vào tai Mạc Lâm là: “Khoai tây chiên cũng ngon, chị muốn gọi thêm không?”

Mạc Lâm ngầm cho phép Hứa Nguyện bước vào vùng an toàn của mình, kỳ thực là do bàn của họ cách loa khá gần, hơi ồn ào.

Kỳ thực cô có phần muốn rời đi…

Nếu như chỉ có một mình cô….

Mạc Lâm nhìn Trình Lộ Lộ đang đứng lên bên cạnh mình, thấy cô uống rượu chơi đùa rất cao hứng, giống như đám thanh niên trong đó..

Đám thanh niên bàn này của bọn cô đương nhiên không chỉ có một mình Hứa Nguyện.

Còn có bốn năm người nữa, đều là bạn của Hứa Nguyện, đám thanh niên hơn 20 tuổi đầu, ai ai cũng mặt đẹp dáng cao, ăn mặc hợp thời, Trình Lộ Lộ gặp bọn họ rồi, khóe miệng không thể nào khép lại từ lúc bắt đầu ăn cơm.

Lúc này lại càng hoàn toàn thả mình, mở lòng ăn chơi nhảy múa với đám thanh niên.

Đừng làm cô ấy mất hứng, ở cùng cô ấy một lúc vậy.

Mạc Lâm nghĩ như vậy liền đáp lời Hứa Nguyện: “Chân gà cũng được.”

Hứa Nguyện nghe xong đưa tay gọi phục vụ.

Mạc Lâm thuận tay bốc một miếng khoai tây chiên, chấm tương cà từ từ ăn.

Chỗ thế này, sau này có lẽ cô không đến nữa.

Mạc Lâm không hề thích âm nhạc náo nhiệt ồn ào.

Bởi vì ở trong môi trường âm thanh to quá lâu, khả năng nghe sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Mạc Lâm cũng không thích đồ uống có cồn.

Rượu là chất gây ung thư mà tổ chức y tế thế giới công bố, uống ít uống nhiều đều hại sức khỏe, trong giai đoạn ngắn có thể khiến bản thân mất đi lý trí như Trình Lộ Lộ hiện tại, cảm xúc dâng cao, cảm giác mơ hồ.

Hơn nữa, càng về khuya, Mạc Lâm càng cảm nhận được cảm giác mệt mỏi rã rời không thể kháng cự của cơ thể mình.

Muốn về nhà…tắm rửa nghỉ ngơi…

Ngày mai có khách hàng hẹn xem đá, bản thiết kế còn mấy trang chưa vẽ xong.

Quan trọng nhất là, ở đây Mạc Lâm không hề thấy được một vị khách nào thích hợp làm cha đứa bé của cô.

Đàn ông ở khu hút thuốc cô thấy mà lắc đầu, thiếu niên uống rượu quá chén cô thấy mà thở dài, so sánh ra, Hứa Nguyện bên cạnh hợp mắt hơn rất nhiều.

Nhưng tuổi tác của Hứa Nguyện quả thực nhỏ hơn cô quá nhiều, trong lòng Mạc Lâm còn có chút để tâm.

Cuối cùng…

Ánh mắt băn khoăn hồi lâu, Mạc Lâm cũng không thể tìm thấy một người thích hợp ở trong ‘một môi trường trẻ trung’ to lớn thế này.

Việc này giống như lại quay về tình thế nan giải xem mắt năm năm trước đây.

Mạc Lâm bỗng nhiên nghĩ, nếu năm năm trước cuộc sống của cô chưa từng xuất hiện một người như Khương Viễn Mộ, có phải là đến bây giờ cô vẫn còn trạng thái ‘độc thân’?

Chắc chắn là vậy, dù sao người như Khương Viễn Mộ quá ít rồi…

Mạc Lâm đang nghĩ thì Hứa Nguyện ở bên cạnh mãi vẫn chưa gọi được nhân viên phục vụ, anh đứng dậy rời đi, chủ động đi tìm người, ánh mắt Mạc Lâm theo bóng người di chuyển của Hứa Nguyện, trong tầm nhìn đó lóe lên một dáng người quen thuộc.

Mạc Lâm ngơ ngác, quay đầu nhìn về hướng sofa đằng sau mình.

Trong ánh đèn mờ ảo, cuối cùng Mạc Lâm nhìn thấy trong chỗ ăn chơi này một người duy nhất phù hợp làm cha đứa bé, nhưng đồng thời, cũng trong hoàn cảnh này, một người duy nhất không thể làm cha đứa bé – Khương Viễn Mộ.

Bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều chắc chắn rằng, giờ phút này, trong âm thanh huyên náo bọn họ đều đã nhìn thấy nhau.

Tại sao anh lại ở chỗ này?

Mạc Lâm mới vừa lóe lên nghi vấn lập tức đã nhìn thấy hai người đàn ông bên cạnh Khương Viễn Mộ, một người là Kỷ Minh, bạn làm ăn của anh, Mạc Lâm có gặp mấy lần ở tiệc tất niên công ty, không quen thân nhưng nhận ra được.

Còn người còn lại rất quen mắt, nhưng nhất thời trong đầu không nhớ ra được nhân vật này.

Có lẽ cũng là đối tác công việc của Khương Viễn Mộ chăng?

Anh tới đây là vì công việc.

Mạc Lâm thầm đưa ra đáp án như vậy.

Lúc đưa ra được đáp án này, Mạc Lâm theo phép lịch sự cũng như tuân thủ quy định của bọn họ trước đây, cô bình tĩnh gật đầu với Khương Viễn Mộ, biểu thị sự chào hỏi.

Sau đó…

Cô quay đầu, tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Tình cờ gặp nhau mà thôi, đương nhiên không thể vì chưa ly hôn được mà quấy rầy công việc của đối phương.

Mua bán không thành tình nghĩa còn đó, cô và Khương Viễn Mộ vẫn chưa tới mức không nhìn mặt nhau.

Thấy Mặc Lâm quay đầu đi, khóe môi Khương Viễn Mộ khẽ mím lại, toàn thân cứng đờ.

Có lẽ bản thân anh không nhận ra, nhưng Kỷ Minh ở bên cạnh đã nhận ra rồi.

Dưới ánh đèn đủ màu sắc đỏ, vàng, xanh tím, Kỷ Minh nhìn thấy gương mặt Khương Viễn Mộ dường như xuất hiện một màu xanh kỳ lạ, chiếu sáng cả khu ăn chơi náo nhiệt.

Đặc biệt là lúc cậu thanh niên bên cạnh Mạc Lâm quay trở lại, bọn họ ‘kề vai sát đầu’, bọn họ ‘thì thà thì thầm’, Khương Viễn Mộ nhìn qua bên đó, thần sắc bình tĩnh không vui không buồn, không nói một lời nào.

Nhưng Kỷ Minh dường như nghe thấy hàng vạn chữ.

Nhưng bất luận Kỷ Minh đợi thế nào, Khương Viễn Mộ vẫn không động đậy.

Anh trai này…trước giờ anh vẫn không hiểu nổi, anh tự nhận vậy.

Có điều tình huống chính là như vậy, Kỷ Minh phân biệt rõ, sau liền dưới nền nhạc ầm ĩ kia, anh lựa chọn đặt ly rượu xuống, ứng đối với người dễ dàng ứng đối hơn.

“Anh Dã, ở đây hơi ồn, đổi chỗ khác không? Không dễ gì gặp được nhau, trò chuyện thêm một chút chứ?”

Nhưng việc càng khiến Kỷ Minh bất ngờ hơn chính là, Hà Dã cũng không trả lời anh.

Hà Dã trầm mặc không nói một lời đứng dậy, sắc mặt còn trầm hơn cả Khương Viễn Mộ, thân hình như gió vút đi, bước lớn vững chãi, xông về phía bàn ‘náo nhiệt nhất’ kia!

Kỷ Minh há hốc miệng, nhất thời phát hiện bản thân đột nhiên quên hết cả cách phát âm từ, anh chỉ giương mắt trân trân nhìn Hà Dã xông về phía bên cạnh Mạc Lâm.

Khương Viễn Mộ cũng nhìn thấy, anh khẽ chau mày.

Mạc Lâm cảm nhận được, quay người nhìn Hã Dã, Hứa Nguyện đồng thời cũng bị kinh động, nghiêng đầu đánh giá.

Nhưng ánh mắt của Hà Dã không hề chú ý đến bọn họ, anh đi thẳng tới bên cạnh Trình Lộ Lộ, giơ tay về phía eo Trình Lộ Lộ – không phải để ôm cô, mà là tóm lấy bàn tay của một người đàn ông khác đang đặt trên eo cô.

Tiếng nhạc ầm ĩ lúc này vừa khéo lại dừng một chút, thế là giọng nói đặc sắc của Hà Dã đã thành công lọt vào tai của tất cả mọi người.

“Đừng có lợi dụng cô ấy uống nhiều mà động tay động chân.”

Tất cả mọi ồn ào bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Khi âm thanh trầm thấp này một lần nữa kích động màng nhĩ của mọi người, chiếc bàn náo nhiệt nhất này đã yên tĩnh lại.

Trình Lộ Lộ trừng mắt, ngây ngốc nhìn Hà Dã trước mắt: “Anh anh anh…” một hồi lâu vẫn không nói hết câu.

Còn cậu thanh niên ‘thừa nước đục béo cò’ bên cạnh Trình Lộ Lộ lúc này bị Hà Dã túm chặt tay, lại bị vạch trần ý định trước mắt bạn bè, nhất thời sắc mặt u ám cực kỳ khó coi.

“Không phải…” Cậu thanh niên không biết làm sao mở miệng mắng: “Mẹ nó anh là ai chứ…”

Chưa dứt lời thì nghe bụp một tiếng.

Hà Dã đã ra tay.

Hai người bắt đầu đánh nhau.

Trình Lộ Lộ đứng ở bên cạnh, kinh hoảng cực kỳ, quên cả tránh ra.

Mạc Lâm ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy cậu thanh niên bị đánh ngã sóng xoài dưới chân, nhất thời không kịp phản ứng, mà bạn bè bên cạnh của cậu thanh niên đều đã phản ứng liền, bọn họ đều xông ra, có người thì muốn giúp, có người thì khuyên can, suýt chút nữa thì Mạc Lâm bị chôn trong đám thanh niên cao to đó.

Hứa Nguyện thấy thế liền giữ chặt cánh tay Mạc Lâm muốn bảo vệ cô, nhưng chính lúc này Mạc Lâm cảm thấy chiếc ghế của mình bị kéo ra sau, cô thuận theo thế được người ‘cứu’ ra khỏi cơn hỗn loạn.

Mạc Lâm vừa ngước đầu đã nhìn thấy ánh mắt quen thuộc.

Mạc Lâm vẫn ngồi yên trên ghế nhỏ của mình, hai cánh tay của Khương viễn Mộ cẩn thận chống trên hai tay ghế, rõ ràng không gian vẫn còn rộng rãi nhưng cô lại cảm thấy mình bị ‘vây’ lại.

“Em vẫn ổn chứ?”

Giọng nói trầm ấm của Khương Viễn Mộ cùng với ánh đèn nhấp nháy biến hóa liên tục khiến nhận thức của Mạc Lâm trở nên kỳ lạ rõ ràng, nhưng cái kỳ lạ này lại khiến nhịp tim của cô ổn định lại dần.

“Vẫn ổn.”

Mạc Lâm kiểm soát lại giọng nói của mình, đáp lại bằng sự điềm tĩnh giống như Khương Viễn Mộ.

“Chị Mạc Lâm!” Giọng nói lo lắng của Hứa Nguyện từ bên cạnh truyền tới, anh cố gắng lách qua đám thanh niên đang vật lộn nhau trên đất vội vàng chạy tới bên cạnh Mạc Lâm, nhưng lúc nhìn thấy Khương Viễn Mộ thì dừng bước.

Ánh đèn cũng quét qua mặt Hứa Nguyện, mờ ảo dưới ánh mắt anh.

Khương Viễn Mộ ngước mắt, khẽ liếc nhìn anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cất giấu sự khinh thường như có như không.