Thái Y Nhất Phẩm

Chương 108



Đăng trong nhà "bacom2"

Nói chính xác thì Xuân Lan thay mặt bạn mình đến đợi Hồng Văn.

Người phụ nữ bên cạnh chị ta tên Đào Hoa, một người bạn thời thơ ấu đã không gặp nhiều năm.

Vốn dĩ bạn cũ gặp lại lẽ ra là chuyện vui, song sau khi hai người ôm nhau khóc òa thì lại biết bạn mình đang gặp hoàn cảnh khó khăn.

Trên đời không chỉ Xuân Lan gặp phải người chồng không tốt, Đào Hoa gả cho một kẻ cũng chẳng ra gì, ăn nhậu chơi bời cờ bạc đều có đủ. Thị vốn định chịu đựng cho xong, ai ngờ con trai đột nhiên bị bệnh. Nhà chồng vô cùng bủn xỉn, mời đại phu xem bệnh vài lần không đỡ bèn mặc kệ, nghĩ rằng thay vì bỏ tiền tìm thầy trị bệnh hỏi dược khắp nơi, chi bằng sinh một đứa khác.

Nhưng Đào Hoa không muốn từ bỏ con mình, cắn răng không buông tay. Qua mấy ngày sau, gã chồng thản nhiên mang về một tiểu thiếp quyến rũ, còn luôn miệng bảo Đào Hoa cứ an tâm, ngày sau tiểu thiếp kia sinh con sẽ ôm đến cho Đào Hoa nuôi dưỡng. . .

Trưởng công chúa Gia Chân cũng là phận nữ, chịu không nổi khi nghe câu chuyện kiểu này, Thanh Nhạn thay nàng mắng vài câu.

“Đàn ông lòng lang dạ sói như vậy, không bằng nuôi một con heo còn có thịt ăn!”

Đào Hoa nức nở: “Dân phụ thật sự không còn cách nào khác, ngày đó định ôm nhi tử nhảy sông, dứt khoát chết cho xong hết mọi chuyện. Ấy mà trong lúc vô tình nghe một đồng hương tới kinh thành buôn bán nói rằng, hình như thấy có người trông giống Xuân Lan, ở trong thành mở tiệm buôn bán rất phát đạt. . . Dân phụ bèn muối mặt chạy đến cậy nhờ.”

Đào Hoa nghĩ, nơi vùng quê nhỏ bé không chữa hết bệnh nhưng kinh thành chưa chắc không thể, biết đâu có một con đường sống?

Nếu Xuân Lan ở đó dĩ nhiên quá tốt; dù nhận sai không phải Xuân Lan, đi một chuyến đến kinh thành tìm thầy hỏi dược coi như tận hết tấm lòng người mẹ.

Nhưng trăm triệu lần không ngờ, đại phu trong kinh thật nhiều nhưng đòi tiền càng không ít, há mồm là vài lượng, thật là bán luôn đàn bà trẻ nít cũng không đến giá đó!

Xuân Lan dập đầu không ngừng: “Dân phụ không có bản lĩnh gì khác, chỉ biết Hồng Thái y sở hữu y thuật cao minh, nhưng. . .”

Chị ta không có mặt mũi nói tiếp, thật sự chuyện này làm phiền người ta không đúng.

Tuy chị ta buôn bán phát đạt nhưng vẫn luôn lấy công làm lời, hiện giờ còn mướn người, thuê cửa hàng, bạc kiếm được mỗi tháng chỉ đủ chi phí sinh hoạt cho bản thân, làm gì còn dư? Dẫu cắn răng giúp mẹ con Đào Hoa xem bệnh một hồi, nhưng uống thuốc cũng không thấy bớt, lần này thật sự cùng đường.

Trong cơn tuyệt vọng, Xuân Lan đột nhiên nhớ tới Hồng Văn, nghĩ vị Thái y này tuổi trẻ hiền lành, y thuật lại cao minh, hơn hẳn các đại phu luôn hếch mặt lên trời, biết đâu có thể ban phát thiện tâm?

Song hiện tại thân phận Hồng Văn không thể so với trước kia, đã là Thái tử Thiếu sư còn là Phò mã của Trưởng công chúa, ngay cả thôn phụ thô kệch mình đây cũng biết thân phận này vô cùng cao quý, khó tránh khỏi khiếp sợ ba phần.

Hai bên tựa mây trên trời và bùn dưới đất, người ta không nợ gì của mình, thế mà mình trơ mặt xán đến, chẳng phải khiến người ta khó xử?

Nhưng con trai của bạn thân càng ngày càng suy nhược, liên quan đến mạng người, Xuân Lan không rảnh lo nhiều như vậy, chỉ đành tóm lấy sợi tơ nhện cứu mạng duy nhất thử một lần.

Hồng Văn còn dễ nói chuyện, Xuân Lan lại không dám đụng vào Công chúa, mới vừa rồi thế nhưng chạm mặt,  bàn tính nhỏ trong lòng đều vỡ nát. . .

Vào chơi nhà ɓαᴄom𝟸 ngụ tại ⱳᥲƭƭρᥲժ. Xuân Lan dù gì đã ở kinh thành mấy năm thấy đủ chuyện đời, còn Đào Hoa đã sớm sợ tới mức mất trí.

Trước đó chị ta không ngờ  "Đại phu giỏi" trong miệng Xuân Lan chính là nhân vật cao quý như vậy, lúc này đã bị dọa tới mức hồn phi phách tán, ước gì đời này chưa từng tới kinh thành.

Đào Hoa lết đầu gối tiến lên, không dám chạm vào xe ngựa, chắp hai tay giơ lên cao khóc ròng: “Không liên quan đến Xuân Lan ạ, là dân phụ vô tri. Dân phụ không trị bệnh gì nữa, muốn xẻo muốn giết dân phụ đều nhận. Chỉ cầu. . . cầu ngài buông tha Xuân Lan và hài tử của dân phụ. . .”

Dệt hoa trên gấm không khó, đưa than ngày tuyết mới quý, càng quý hơn chính là đồng cam cộng khổ.

Trước đó có gã cử nhân họ Triệu lòng dạ hẹp hòi ỷ thế hiếp người, hiện giờ hai người phụ nữ mang phận “Ti tiện” trong mắt thế nhân lại biết được tình nghĩa như vậy.

Trưởng công chúa Gia Chân thầm cảm khái, có thể thấy được bản tính của con người không hề liên quan đến xuất thân có cao quý hay không hoặc có được học hành hay không.

Hồng Văn quay sang nhìn Trưởng công chúa Gia Chân một cái, nàng gật đầu với hắn.

Hồng Văn cảm thấy có lỗi: “Xem ra, chúng ta phải chờ dịp khác.”

Trưởng công chúa Gia Chân cười cười: “Không sao.”

Điều mình thưởng thức nhất, chẳng phải là tấm lòng nhiệt huyết lương thiện của chàng hay sao?

Chọt nghe Thanh Nhạn nhỏ giọng nói: “Theo nô tỳ thấy, cũng không cần hẹn ngày khác đâu ạ. Xuân Lan nương tử mở quán ăn mà? Dù gì cũng định đi ăn thử ngoài đường, chi bằng đến nhà Xuân Lan, vừa sạch sẽ vừa tiện nghi, hơn hẳn so với những sạp trên đường.”

Hồng Văn cũng không muốn phí một cơ hội, nghe Thanh Nhạn nói vậy thật sự hơi động tâm: “Công chúa cảm thấy thế nào?”

Trưởng công chúa Gia Chân cười: “Người  ta nói 'Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó', chàng muốn dẫn ta đi xem cuộc sống dân gian, ta cứ đi theo mà thôi.”

Nàng cũng tán thưởng tình bạn của Xuân Lan và Đào Hoa, có tâm giúp hai người họ vượt qua cửa ải khó khăn. Còn phần sạp hàng của Xuân Lan, nàng đã từng đến đó rồi, nhưng nghe nói hiện giờ thuê cửa hiệu mặt tiền càng chỉnh tề sạch sẽ, không ngại đi một chuyến.

Hồng Văn vô cùng cảm động nắm tay Trưởng công chúa Gia Chân: “Thiệt thòi cho nàng.”

Sau đó quay sang hỏi Xuân Lan có một ngôi nhà sạch sẽ độc lập không?

Xuân Lan ngạc nhiên ngẩng phắt lên, trên mặt dính đầy tuyết rơi, gật đầu lia lịa: “Có có có ạ! Lầu hai của cửa hàng là nơi ở của dân phụ, tuy tồi tàn nhưng tuyệt đối sạch sẽ ạ!”

Đoàn người bèn đi về hướng cửa hàng của Xuân Lan.

Bởi vì không muốn gây chú ý với xe ngựa lớn, Trưởng công chúa Gia Chân và Hồng Văn xuống xe cách một con phố, hai người che chung một cây dù giấy, vừa đi vừa ngắm cảnh phố phường, cũng để thì giờ cho  Xuân Lan và Đào Hoa quét tước phòng ở.

Hôm nay trời đổ tuyết lớn, trên đường vẫn không vắng người. Có người từ nơi khác trở về ăn Tết, có người muốn chọn mua hàng tết về nhà. . . người đến người đi như nước chảy, thật là một khung cảnh sống động.

Bởi năm trước tình hình bệnh dịch náo loạn, Hồng Văn không rảnh lo ăn tết, hiện giờ nhìn cảnh  quốc thái dân an, tức khắc cảm thấy công sức bỏ ra đều đáng giá.

Dạo này Xuân Lan dẫn Đào Hoa đi khắp nơi tìm thầy trị bệnh hỏi dược, cửa hàng đã đóng vài ngày, lúc này có khách hàng quen thấy chị ta mở cửa, vội chạy lại mua bánh ăn.

Xuân Lan cười làm lành: “Thực sự xin lỗi, hài tử của người thân bị bệnh, đang rối ren nên không thể mở cửa, chỉ làm vài cái cho nhà ăn thôi. Hẹn khách quan ngày mai nhé, sáng sớm ngày mai tôi sẽ bán.”

Người nọ vừa nghe, vội hỏi  tình huống của đứa trẻ, còn an ủi vài câu: “Hài tử sinh bệnh đại nhân bị tội, các người cứ chăm sóc hài tử trước, ngày mai ta lại đến.”

Có láng giềng nghe được cũng đến nói vài câu chúc phúc, làm Đào Hoa cảm động nước mắt lưng tròng.

“Xuân Lan, tất cả đều là con người, sao có thể hơn kém nhau rõ rệt đến thế? Những người mới gặp không quen không thân nghe chuyện còn biết quan tâm, còn mẹ chồng và cả nhà chồng chỉ trơ mắt nhìn hai mẹ con chờ chết!”

Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi mắng dồ chó má: “Nếu tỷ đã tới kinh thành, không cần trở về cũng được. Hiện tại hắn đã có tiểu thiếp, chưa biết toàn gia muốn tra tấn tỷ thế nào đâu!”

Đào Hoa siết chặt con trai vào lòng, lẩm bẩm: “Nhưng. . .”

Nhưng nếu mình không trở về nhà chồng, nhà mẹ đẻ cũng không nhận mình, sao có thể sống qua ngày?

Xuân Lan mới định nói thêm, nhìn thấy Hồng Văn che chở Trưởng công chúa Gia Chân mặc áo choàng tiến vào. Hai người phụ nữ vội vàng ngừng câu chuyện, định quỳ lạy nữa đều bị Hồng Văn ngăn lại. Thòi thì đến chơi với ხà ᥴòm trong ⱳᥲƭƭρᥲժ.

Trước tiên Hồng Văn rửa tay bằng nước nóng, chờ đôi tay trở nên ấm áp mềm mại mới lau khô, đến xem đứa bé: “Bao lớn rồi, bắt đầu sinh bệnh khi nào, ngày thường ra sao? Hai người nói đã uống thuốc xong, có mang theo phương thuốc chứ?"

Trưởng công chúa cũng cởi áo choàng, ghé sang nhìn thử, kinh ngạc thốt lên: “Ôi chao, nhỏ vậy à?”

Đứa bé nho nhỏ nằm cuộn tròn, hình như còn nhỏ hơn Thất Hoàng tử, làn da vàng khè, chân tay èo uột, không hề thấy vẻ bụ bẫm xổ sữa của trẻ mới sinh, tiếng khóc cũng nhỏ như tiếng mèo kêu.

Nói câu không xuôi tai, dưới mắt một người ngoài nghề, trông đứa bé này quả thực có thể chết non bất cứ lúc nào.

Đào Hoa lập tức nức nở, nước mắt tuôn ào ào: “Tháng sau là một tuổi rồi ạ, thế mà vẫn không lớn nổi, dạo này còn gầy ốm hơn rất nhiều. . . Ban đầu là tiêu chảy, sau đó bắt đầu ói, ăn cái gì ói cái nấy, một ngày cho bú sữa cũng không nuốt được mấy ngụm.”

Trước tiên Hồng Văn mở tã lót quan sát, thấy bụng đứa bé phồng cao, ấn xuống cứng ngắc, không khỏi nhíu mày, trong đầu nháy mắt nhảy ra mấy tên bệnh.

Coi bộ khó giải quyết.

Hồng Văn lại kêu Đào Hoa vach miệng đứa bé để xem, bựa lưỡi vừa dày vừa nhớt, sờ vào gương mặt nhỏ: “Đã sốt à?”

Đào Hoa cuống quít gật đầu: “Vâng ạ, mấy ngày trước đây sốt cao lặp đi lặp lại, bây giờ là nóng nhất.”

"Vọng, văn, vấn, thiết", hiện tại đã làm xong ba mục đầu, Hồng Văn bèn bắt mạch, quả nhiên mạch tế nhược vô lực như hắn đã nghĩ, nếu không ấn mạnh ba ngón tay thì gần như không cảm giác được.

Hồng Văn thấy Đào Hoa nóng ruột đến độ chân tay luống cuống, biết dù có giải thích kỹ càng tỉ mỉ thì đối phương vô tâm mà nghe, lập tức viết một phương thuốc, giao cho người hầu của Trưởng công chúa Gia Chân: “Bốc theo phương thuốc này, đi nhanh về nhanh.”

Rồi hỏi Xuân Lan có trứng gà luộc hay không: “Nếu không có thì bánh gạo trơn cũng được.”

Xuân Lan gật đầu: “Cách vách có bán, tôi đi mua ngay!”

Nói xong, hối hả cất bước ra cửa.

Đào Hoa sốt ruột sắp điên rồi, trong đầu chỉ còn một ý niệm: “Đại phu, đại nhân, có thể cứu không ạ? Nhi tử của dân phụ có thể cứu chữa phải không ạ?”

Hồng Văn tất nhiên tội nghiệp hai mẹ con, nhưng hiện tại không thể bảo đảm điều gì, chỉ nói: “Nhi tử của đại tẩu bị tích khí trong ruột, làm cứng lại cả ngũ tạng lục phủ. Trước tiên ta khai phương thuốc làm ấm rốn, nếu đắp ngoài da mà hữu dụng thì chúng ta sẽ nói đến mặt khác.”

Thật ra bệnh này rất rườm rà, thường thấy ở trẻ sơ sinh, người hành nghề y kêu là liệt ruột của trẻ nhỏ. Hiện tượng ruột tích khí chỉ là kết quả cuối cùng, nguyên nhân chủ yếu là tì thường không đủ, nếu có thể chữa sớm thì không sao, nếu cứ để bệnh tình phát triển thì chính là tình trạng hiện tại.

Đào Hoa nghe đến mức đầu váng mắt hoa: “Vậy, có thể cứu chữa hay không thể chữa được ạ?”

Xuân Lan cầm hai quả trứng gà luộc về, nghe vậy  thở hổn hển gắt Đào Hoa: “Hồng đại phu chính là danh y được lập bia trường sinh, nên nói cái gì dĩ nhiên sẽ nói. Tỷ cứ lằng nhằng hỏi có thể hay không là thế nào? Mau đừng hỏi nữa!”

Đào Hoa ấp úng không nói nên lời, chỉ bế con trai rơi lệ, Xuân Lan thấy vậy vừa tức vừa tội.

Không bao lâu, người hầu đem gói thuốc về: “Phò mã gia, dựa theo ngài phân phó bảo tiệm thuốc nghiền nát thành bột rồi ạ.”

“Làm phiền.” Hồng Văn cảm tạ. Trước tiên, hắn xẻ quả trứng luộc thành hai nửa, móc ra lòng đỏ rồi trám vào bằng bột thuốc các loại, sau đó áp trên rốn của đứa bé.

Làm xong, Hồng Văn chậm rãi thở hắt ra, nói với mọi người: “Chờ nhé, trong vòng một canh giờ  nếu ruột hoạt động để có thể đánh rắm, chứng tỏ được thông khí rồi.”

Đào Hoa nhịn không được hỏi vặn: “Nếu không thể thì sao ạ?”

Hồng Văn đáp: “Ta sẽ ngẫm lại biện pháp khác.”

Đào Hoa nghe vậy lại muốn khóc, bị Xuân Lan cứng rắn kéo xuống dưới lầu, không biết an ủi cái gì, chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng nức nở vụn vỡ.

Trưởng công chúa Gia Chân nhìn về hướng dưới lầu, lắc đầu, “Tuy nói mẫu tử liền tâm, nhưng ta quan sát nãy giờ thấy thị ta quá mềm yếu.”

Con trai bị bệnh, nhà chồng mặc kệ, nếu muốn sống chỉ có cách người làm mẹ phải tự đứng lên. Ấy mà. . . dân gian luôn nói làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, tiếc thay đối với người phụ nữ kia thì nửa điểm cũng nhìn không ra.

Hồng Văn thở dài: “Rồng sinh chín con còn không giống nhau, huống chi là người?”

Phụ nữ kiên cường quyết đoán giống Xuân Lan thực sự chỉ một người trong vạn người.

Trưởng công chúa Gia Chân nhỏ giọng hỏi: “Xác thật rất khó lành à?”

Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy Hồng Văn nói chuyện cẩn thận dè chừng như vậy.

Hồng Văn gật đầu: “Ừ, chủ yếu là vì kéo dài quá lâu.”

Đứa bé kia vốn đã yếu ớt, đã vậy căn bệnh liệt ruột ở trẻ thơ sẽ tấn công ào ạt, cần phải kịp thời trị liệu, nếu không sẽ biến thành dậu đổ bìm leo. Vậy cứ đến ⱳᥲƭƭρᥲժ vào thăm nhà ɓαᴄom𝟸

Chờ đợi quá sốt ruột, Trưởng công chúa Gia Chân không thể ngồi yên, đi vòng vòng quanh gian phòng của Xuân Lan trên lầu hai, lúc thì tò mò nhìn nơi này, lúc thì thích thú ngắm cái kia: "Hóa ra gian phòng của nữ tử bình dân trông như thế. . ."

Thật nhỏ quá, ngay cả thư phòng của nàng còn lớn hơn, tuy nhiên tất cả vật dụng cần thiết đều có đủ.

Nàng nhìn thấy khăn mặt treo trên giá, tiến đến sờ soạng rồi rụt tay lại: “Thứ này ta nhận được, là vải bố.”

Hằng ngày tuy không thấy, nhưng hoàng thân quốc thích cũng khó tránh khỏi sinh lão bệnh tử, nàng tự nhiên đã gặp qua.

“Hàng vải thô ráp như vậy mà vẫn có thể dùng làm khăn mặt?” Trưởng công chúa Gia Chân kinh ngạc, lau trên da mặt không đau à?

“Nàng hỏi vậy cũng như câu sao không ăn thịt băm. Bá tánh dùng đồ, quan trọng nhất là có lợi và thực tế,” Hồng Văn bật cười, “Đâu rảnh lo lắng vụ làm đẹp.”

Trưởng công chúa Gia Chân hơi ngượng ngùng: “Vậy vải bông thì sao?”

“Vải bông rẻ nhất cũng ba bốn văn tiền một thước, nhưng vải bố chỉ cần một hai văn,” Hồng Văn nói, “Nếu nàng phải chật vật lo ăn ba bữa, sẽ chọn loại vải nào?”

Người nghèo luôn suy xét phải làm sao dùng ít tiền nhất mà vẫn có thể thỏa mãn nhiều nhất nhu cầu thường ngày, chứ không phải là vấn đề “Thẩm mỹ”.

Trưởng công chúa Gia Chân thở dài: “Thật là không dễ dàng. À phải, ta nghe nói trước đó chàng thường xuyên đưa Thái tử ra cung xem xét dân tình, thằng bé có biết những điều này không?”

Hồng Văn gật đầu, có chút kiêu ngạo: “Thái tử không chỉ biết những điều này, mà còn biết một trứng gà giá một văn tiền, ngày mùa hè quá nóng, gà không thích hoạt động nên đẻ trứng ít, do đó có khi sẽ tăng tới ba văn tiền hai cái, thậm chí hai văn tiền một cái. . .”

Trưởng công chúa Gia Chân rất kinh ngạc: “Quả nhiên tiến bộ quá.”

Dừng một chút rồi cười khen: “Có thể thấy được vị tiên sinh này dạy rất tốt.”

Từ cửa sổ lầu hai  nhìn xuống, Trưởng công chúa Gia Chân có thể quan sát hàng chục cửa hàng nhỏ ở con phố đối diện không sót gì. Nàng thấy trước một tiệm bánh bao có đôi cha con, cô bé khoảng năm sáu tuổi, cắn ngón tay muốn đi vào tiệm bánh bao, người cha kéo lại nên không vào được.

Nàng đang tò mò xem cô bé có khóc vòi hay không, nào ngờ cô bé lại ngoan ngoãn đi theo cha, chẳng qua cứ lưu luyến ngoái lại nhìn chằm chằm làn hơi trắng tỏa ra từ tiệm.

Trưởng công chúa Gia Chân thấy tội nghiệp quá, đang định sai người xuống mua mấy cái bánh bao đưa cho đôi cha con, chợt thấy người cha lại bước nhanh trở về, mua một cái bánh bao thịt nóng hầm hập.

Trưởng công chúa Gia Chân thắc mắc: “Hai người, sao chỉ cần một cái?”

Hồng Văn cũng thò qua xem: “Hay là chúng ta đánh cược, đợi chút người cha tất nhiên sẽ nói mình đã ăn rồi.”

Trưởng công chúa Gia Chân tròn mắt: “Chẳng lẽ chàng có thuật đọc tâm?”

Hồng Văn cười lắc đầu, “Nào có, nhưng ta biết quan sát. Nàng xem quần áo của người cha đã có vài mụn vá, nhưng cô bé kia dẫu mặc bộ quần áo cũ đã giặt phai màu nhưng vẫn lành lặn gọn gàng, có thể thấy được nhà này tuy nghèo nhưng không muốn để con cái chịu khổ. Người cha tất nhiên không thể để nữ nhi phải thèm thuồng, vì thế chỉ mua một cái cho cô bé mà thôi.”

Trưởng công chúa Gia Chân trầm ngâm, sau đó lại lắc đầu: “Ta đánh cược cô bé kia sẽ kêu cha ăn trước rồi mình mới ăn.”

Cô bé mới bao lớn mà đã biết ngoan ngoãn vâng lời, tất nhiên hiểu chuyện vô cùng, “Mưu kế” của người cha chưa chắc lừa được cô bé.

Qua một lát, thấy người cha đưa bánh bao cho con gái rồi bế con lên.

Cô bé rõ ràng nuốt nước miếng nhưng vẫn cố nhịn đưa bánh bao cho cha ăn trước. Người cha lắc đầu, xem khẩu hình quả nhiên là nói mình đã ăn rồi, song cô bé vẫn không tin, nhất định nhét bánh vào miệng cha.

Người cha bất đắc dĩ, chỉ cắn một miếng nho nhỏ. Lúc này cô bé mới cười hớn hở, há mồm ăn ngon lành.

Nhìn cảnh này, Hồng Văn đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, kiểu vừa vui vừa cảm động, vội chắp tay thi lễ với Trưởng công chúa Gia Chân: “Công chúa thắng rồi.”

Trưởng công chúa vô cùng khoái chí, vội sai người xuống: “Ngươi đuổi theo đi, cho họ mười lượng bạc ăn tết, nói là khen thưởng họ 'Phụ từ nữ hiếu', về sau ngàn vạn lần dừng bao giờ thay đổi tính tình.”

Mười lượng bạc đối với nàng không đáng là gì, nhưng đối với một gia đình bần hàn đã đủ để bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn cuối năm.

Hai người lại tựa vào cửa sổ xem một lát, nhìn thấy rất nhiều cuộc sống muôn màu muôn vẻ ngày thường không phát hiện. Hồng Văn kêu người mua hoành thánh, bánh bao thịt, v.v. . . đem lên, phân cho mọi người ăn. Rồi cũng nhớ ghé đến ⱳᥲƭƭρᥲժ vào chơi nhà ხà ᥴòm nha!

Qua một lát, Đào Hoa nôn nóng bế đứa bé chạy tới, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào: “Hồng đại phu, sao thế ạ, không thấy đánh rắm!”

Hiện tại ngay cả Xuân Lan cũng hơi luống cuống.

Hồng Văn là sự đảm bảo cuối cùng mà chị ta có thể nghĩ tới. Nếu ngay cả Hồng Văn cũng không thể giúp được, đây thật đúng là cùng đường.

Hồng Văn lại ấn ấn bụng đứa bé, phát hiện tuy vẫn cứng nhưng ấn sâu xuống thì lòng bàn ray cảm giác được hình như hơi sôi bụng, vội dùng nửa cái trứng gà dư lại thay đổi: “Có chút động tĩnh rồi, để đắp lượt thuốc nữa rồi từ từ xem sao.”

Mọi người chờ đến giữa trưa, sau khi đổi trứng đắp lần thứ ba, chợt nghe bụng của đứa bé kêu rồn rột, sau đó thả một cái rắm thật lớn. Đứa bé dường như bị dọa bởi tiếng đánh rắm của chính mình, oe oe khóc lớn.

Nếu bình thường, mọi người khẳng định tránh còn không kịp, nhưng hiện tại lại vui mừng đến phát điên.

Cố gắng chống đỡ nửa ngày,  hai chân Đào Hoa mềm nhũn. Thị ngã ngồi trên mặt đất, rơi lệ đầy mặt, hai mắt đăm đăm: “Được cứu rồi, được cứu rồi phải không ạ?”

Hồng Văn thở hắt ra, cảm giác cả người nhẹ nhõm, cười đáp: “Phải, được cứu rồi! Cứ tiếp tục thoa ngoài da một lần, tĩnh dưỡng một đêm, cho bé bú chút sữa, đừng quá nhiều, chú ý đại tiểu tiện. Ngày mai ta lại đến tái khám.”

Vừa nghe lời này, Đào Hoa lập tức òa khóc, vừa khóc vừa ra sức dập đầu, nện trên sàn nhà gỗ kêu côm cốp: “Ngài chính là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con dân phụ. Nếu không có nhi tử, dân phụ sẽ không sống nổi! Kiếp sau dù làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp ân tình của ngài!”

“Đại tẩu làm ta ngại chết rồi, mau đứng dậy!” Hồng Văn vội dùng sức kéo lên, nhưng không ngờ một người phụ nữ cảm xúc mất khống chế lại vó thể tìm đâu ra sức lực lớn như vậy, kéo mãi mà không kéo lên nổi.

Trưởng công chúa Gia Chân thở dài: “Chàng cứ để thị dập đầu mấy cái đi, bằng không thứ nhất trong lòng thấp thỏm lo âu; thứ hai uất nghẹn trong lòng lâu quá sẽ tích tụ làm hỏng đầu.”

Chờ Đào Hoa lạy xong mấy cái, quả nhiên Hồng Văn lại đi kéo thì thị nương theo đứng lên.

Trên đường về, Xuân Lan và Đào Hoa đưa tiễn qua vài dãy phố, đến khi thật sự lo lắng đứa bé  chịu lạnh không nổi mới đứng lại, ở sau xe dập đầu thêm vài cái nữa mới quay về.

Nhìn hai bóng người dần dần biến mất trong màn mưa tuyết, Trưởng công chúa Gia Chân chậm rãi thu hồi tầm mắt: “Ngày mai ta cũng tới.”

Đây không phải lần đầu tiên nàng thấy Hồng Văn chữa bệnh cho người ta, nhưng lại tận mắt nhìn chàng đoạt lại một sinh mệnh từ trong cõi chết. Loại chấn động mãnh liệt đấy thật lâu chưa rời đi, chỉ cần nhắm mắt là trong đầu sẽ quanh quẩn gương mặt tuyệt vọng, mừng như điên, cảm kích muôn vàn của Đào Hoa, cuối cùng tất cả hội tụ lại thành hy vọng.

Nàng tự hào vô cùng.

Hồng Văn âu yếm vuốt tóc nàng: “Làm khó nàng hôm này theo ta làm bậy, cơm cũng không thể ăn đàng hoàng.”

Trưởng công chúa Gia Chân liếc Hồng Văn một cái, đột nhiên dựa đầu lên vai chàng, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Ta thích nhìn chàng như vậy.”

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động làm động tác thân mật kiểu này. Hồng Văn sửng sốt, sau đó toàn thân trên dưới đều bị cơn sóng ngọt ngào quét qua, theo bản năng dùng gò má cọ cọ trán nàng: “Đa tạ.”

Ta cũng thích nàng nhìn ta như vậy.