Hãy Để Hoa Nở

Chương 7



Những ký ức về quá khứ ùa về khiến tôi ôm đầu đau đớn.

Giằng co hồi lâu, tôi nhìn thấy Tạ Doanh Doanh đi qua, một cú đạp đẹp đẽ làm cho máu mũi Lục Hàn phun tung tóe.



“Cần gì quán quân võ thuật, ngay một chiêu của người Đông Bắc anh cũng không ăn nổi.”



“Anh còn không chống đỡ được một cái đạp của một cô gái.”



Xa xa nhìn lại, tôi thấy Lục Hàn đang đứng ở giữa nói liến thoắng.




Không biết hướng gió thế nào.

Tôi đứng thẳng người, cố gắng kiềm chế nhịp tim đang điên cuồng tăng tốc.

Giọng nói vẫn còn run rẩy, nhưng nỗi sợ hãi của tôi đã giảm đi rất nhiều:

“Lục Hàn, là anh động vào tôi trước, tôi không có nói cho bất luận người nào.”



Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình lớn hơn.

Dù vẫn hơi run, nhưng càng thêm kiên định.



“Hôm nay anh bày ra trò này muốn hắt nước bẩn huỷ đi thanh danh của tôi, thật không xứng làm đấng nam nhân.”



Nghe lời này của tôi, đáy mắt Lục Hàn tràn đầy kinh ngạc.



Tôi nắm chặt tay, móng tay hung hăng cắm chặt vào lòng bàn tay, tôi không muốn lộ ra sự khiếp sợ của mình.



“Mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì để vào trường học này, bây giờ hãy lập tức cút ra ngoài.”




Tất cả mọi người trong sảnh đều hoan hô.

Trên sân thể dục vang lên một tràng vỗ tay.



11.

Không đợi tôi nói chuyện, đã thấy xa xa một học sinh cao lớn chạy phía trước, xe bảo an đuổi theo phía sau.

Chiếc xe chạy rất nhanh và dừng lại trước mặt chúng tôi.



Bảo vệ từ trên xe xuống túm Lục Hàn lại nhét vào trong xe, nam sinh kia mới xấu hổ xoa xoa cái đầu đinh của mình, ở trước mặt Tạ Doanh Doanh lấy lòng mỉm cười.

“Vợ, anh không tới muộn chứ.”



Tạ Doanh Doanh lộ vẻ khinh thường, nhảy dựng lên đánh vào đầu người đó một cái.

“Không tới trễ đồ quỷ đầu to, anh bò tới luôn đi.”



Đám người tản đi, tôi giống như bị rút cạn khí lực, lập tức xụi lơ ngồi xổm xuống.


Tạ Doanh Doanh lo lắng cũng ngồi xổm xuống muốn cõng tôi lên, tôi chỉ mỉm cười với cô ấy.

“Tạ…”



Bàn tay ấm áp của cô ấy giơ lên, ý bảo tôi nhanh chóng câm miệng.

“Lần này xem xong náo nhiệt rồi, đi tắm rửa đi, đừng lải nhải nữa.”



Tôi không nói nữa chỉ khẽ gật đầu.



“Vợ à…”

Nam sinh kia vừa mới mở miệng, liền bị Tạ Doanh Doanh cắt ngang.

“Vợ cái đầu anh, chị đây dẫn mấy vợ bé ra ngoài vui vẻ, anh ở nhà giặt quần áo tự lo cơm nước đi.”



Tôi không nhịn được bật cười, nước mắt lăn qua gò má rơi xuống khóe môi hơi cong lên.



“Em cười lên rất đẹp đó Châu Châu.”




Học kỳ trước tôi và bạn cùng phòng vẫn rất lạnh nhạt, vốn cho rằng lòng hiếu khách của người Đông Bắc chẳng qua là tin đồn, không hiểu được.

Nhưng tôi không ngờ, bọn họ vì tâm sự mẫn cảm của tôi, vẫn cẩn thận từng li từng tí.



Nụ cười rực rỡ sưởi ấm cõi lòng, tôi chủ động vươn tay về phía bọn họ.

Lúc bị kéo lên lần thứ hai, tảng băng trong lòng đã lặng lẽ tan rã.

Mùa xuân ấm áp tới rồi, hoa sẽ nở.



12.

Tôi bị dụ dỗ vào trung tâm tắm rửa nổi tiếng nhất thành phố, gọi là “Hữu Phượng Lai Nghi”.



Tôi vẫn khó có thể chấp nhận được chuyện bản thân trần truồng đi tới đi lui trong tầm mắt mọi người, nên kiên trì chọn một gian phòng đơn.



Các bạn cùng phòng đều bất lực, ngược lại Tạ Doanh Doanh nhéo bả vai tôi.



“Phòng đơn ở tầng năm, phòng xông hơi ở tầng sáu, nữ tắm ở tầng bảy, em có thể tự mình đi chứ?”



Tôi gật đầu, cô ấy mới quay đầu đi vào thang máy.



Cả người chìm trong nước, cảm nhận được sóng nhiệt nâng tôi lên.

Tôi lấy tay chà xát vết sẹo trên xương đòn hết lần này đến lần khác.



Hồi lâu sau, tôi nghe thấy tiếng chuông báo thức không ngừng vang lên, lúc đó mới đứng lên mặc áo cổ cao mình mang đến, vội vàng mặc quần dài đi về phía phòng xông hơi.



Trước khi bước vào thang máy, tôi hít một hơi thật sâu.

Thang máy cuối cùng cũng tới tầng xông hơi, trước khi tiến vào phòng đã đặt trước, tôi lại bị một người hung hăng bịt miệng lại.



Bất chấp sự giãy dụa của tôi, tay kia bóp cổ tôi.



Dùng sức như phát điên.



Oxy dần cạn làm tôi cảm thấy cuộc sống đang trôi qua từng chút một.



Đó là bàn tay của đàn ông.