Hãy Để Hoa Nở

Chương 6



Trưởng phòng rất cao, lập tức ôm tôi vào lòng.

Cô ấy nhẹ nhàng vỗ về tôi như một bà chị.

“Không sao, cũng chả phải chuyện lớn gì.”



“Đến Đông Bắc gần một năm rồi, còn chưa trải nghiệm qua văn hóa xông hơi nơi này, hôm nay chị mời khách, chúng ta đều đi.”



Mấy người bạn cùng phòng còn lại hoan hô nhảy nhót, ba chân bốn cẳng thu dọn đồ đạc cá nhân, vây quanh tôi đi ra ngoài.



Trong lòng tôi hơi kháng cự, nhưng lại nói không nên lời.


Đã lâu tôi không thân thiết với người khác nên hiện giờ bị 1 người phụ nữ nắm tay ngoài ý muốn lại có cảm giác ấm áp.



Xa xa tôi thấy mấy người đang vây quanh bàn tán gì đó.



Hình như có tin hot.



Trưởng phòng nắm tay tôi bỗng hơi khựng lại, sau đó kéo tôi đi về phía cổng trường.

Tôi giật nhẹ ống tay áo của cô ấy.



“Chị Doanh Doanh, em muốn đi xem, được không?”



Từ trước đến nay tôi vốn không thích tham gia náo nhiệt, bạn cùng phòng đều biết.



Trong suy đoán của tôi, nếu là bình thường bọn họ hẳn là sẽ rất kích động lôi kéo tôi đi cùng và kể lể chuyện bát quái.

Nhưng trên mặt ba cô gái vẫn kín như bưng.




Thấy vậy, tôi nhấc chân bước nhanh về phía trung tâm đám người.

Tôi đột nhiên mạnh mẽ thoát khỏi làm cô ấy sửng sốt đơ ra vài giây, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Các bạn cùng phòng cũng chạy đến gần, gắt gao dựa vào tôi đi về phía trước.



“Châu Châu, bọn này đi cùng cậu.”

Trong lòng tôi chìm xuống.

Quả nhiên, ở giữa đám người là thân ảnh quen thuộc…

Lục Hàn.

Anh ta quỳ giữa đám đông, trước mặt là tấm poster.



Anh ta khóc lóc rồi kể lể:

“Bạn gái tôi chính là sinh viên năm nhất đại học Đông Bắc các cậu, dẫn theo người tình đến trường tôi, diễu võ dương oai…”

Lục Hàn chỉ vào vết thương trên mặt mình.



Tôi không thể tưởng tượng được anh ta sẽ nói ra những lời ô uế như thế, dưới chân liền mềm nhũn.


Nhưng được trưởng phòng vững vàng tiếp được.



Cô ấy nắm chặt cổ tay tôi, sau đó tràn ngập tự tin nhìn tôi.



“Châu Châu, nhìn vào mắt chị.”

Cơ thể run rẩy vì tức giận của tôi được giữ chặt bởi hai người bạn cùng phòng khác.



“Nói cho chị biết, lời anh ta nói là giả.”



Vết thương trên người Lục Hàn không phải giả, ai cũng có thể nhìn ra và bắt đầu xỉ và tôi, cô ấy lại nghiêm túc hỏi tôi chân tướng.



“Làm sáng tỏ có ích gì không... Có ai tin không?”



Tạ Doanh Doanh nhìn tôi:

“Chị tin.”




Giọng nói của cô ấy không lớn, nhưng kiên định vô cùng.



“Tớ tin.”

“Tớ cũng tin.”

Hai giọng nói khác cùng vang lên.



“Châu Châu, nói cho chị biết, chỉ cần là em nói, bọn chị sẽ tin.”



Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi.

“Là anh ta tự bịa.”



Giống như phát hiện ra, Lục Hàn xuyên qua đám người đối diện với ánh mắt của tôi.

Quỳ lâu nên hai chân anh ta tê dại, anh ta lảo đảo đứng dậy.



“Cầu xin em, chỉ cần em trở về, tất cả chuyện trước kia anh sẽ không nhắc tới nữa.”



Đám người xem náo nhiệt lập tức trở nên xôn xao.

Tôi nhạy bén cảm nhận được ngày càng nhiều ánh mắt chán ghét cùng khinh thường đang nhìn mình, giống như dây leo mạnh mẽ quấn quanh thân thể tôi.

Cho đến khi tôi nghẹt thở.



“Cút ra khỏi trường chúng tôi.”

Tạ Doanh Doanh chắn trước người tôi, các bạn cùng phòng giống như một bức tường cứng cỏi, ngăn cản tất cả ánh mắt ác ý cho tôi.



“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong lòng cô ta đều đã rõ ràng.”

“Đừng ép chúng tôi không cho cô ta mặt mũi.”



Sức mạnh của ba cô gái có là bao nhiêu?

Rất nhanh bọn họ liền bị đám đông áp đảo.

Ánh mắt làm ngạt thở rơi thẳng vào trên người tôi, tôi lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.