Bài Thuốc Dân Gian

Chương 4



Trương Hâm và Từ Thạc gõ cửa, nhìn miếng thịt treo dưới mái hiên nhà tôi.

Trương Hâm nói đó là thịt khô nhưng Từ Thạc lại cau mày lắc đầu, nói mùa hè không phải mùa làm món thịt đó, hơn nữa trông nó không giống thịt heo lắm.

Lần này người ra mở cửa là mẹ tôi.

Cánh cửa chỉ hé mở một khe nhỏ.

Trương Hâm và Từ Thạc cố gắng nhìn vào trong để tìm kiếm dấu vết của tôi.

Mẹ tôi vẫn nói tôi bị ốm cần nghỉ ngơi, ngay khi định đóng cửa thì bị Từ Thạc chặn lại.

"Dì à, bọn cháu đã biết chuyện Phùng Đồng xin nghỉ học rồi, bọn cháu cũng biết chuyện em trai cô ấy cần tiền thuốc men để chữa bệnh. Cả lớp bọn cháu đều muốn giúp đỡ cô ấy nên đã cùng nhau quyên góp được một ít." Từ Thạc vừa nói vừa lấy một tấm thẻ ngân hàng và một tờ phiếu trong cặp sách của mình ra.

"Đúng đấy ạ, bọn cháu cần chữ ký của Phùng Đồng."

Mẹ tôi liếm môi, không nhìn tờ giấy mà nhìn chằm chằm Từ Thạc, Từ Thạc sợ hãi trước đôi mắt đỏ ngầu của mẹ tôi, theo phản xạ lùi lạ, vô tình làm rơi tấm thẻ.

Trương Hâm không hiểu gì nên cúi người nhặt, ở góc độ này, cô ấy nhìn thấy cánh tay của tôi, vì thế lập tức hét lên: "Phùng Đồng, cậu có trong nhà đúng không?"

Trả lời cô ấy là tiếng đóng cửa.

Mẹ tôi đứng sau cánh cửa tức giận quát: "Không cần quyên góp, về hết đi, Phùng Đồng cần nghỉ ngơi."

Từ Thạc và Trương Hâm còn ở bên ngoài nói rất nhiều nhưng mẹ tôi kiên quyết không mở cửa.

Rất lâu sau, bên ngoài không còn tiếng động nữa.

Lúc này mẹ tôi mới nhận ra việc không nên để thi thể của tôi ở trong nhà, bà ấy đắp chiếu lên người tôi rồi đưa tôi vào trong.

Em trai đang ở trong phòng ngủ.

Tối hôm qua là lần đầu thằng bé uống bột xác trộn với mật ong, nhưng mùi vị không ngon lắm, uống bao nhiêu bát đều nôn ra, sau đó ngủ đến bây giờ.

Mẹ tôi cho tôi vào cái bình ủ đồ ăn, để che giấu cho kỹ còn cho tỏi vào lớp tỏi bên trên, chính bà ấy phải hắt hơi mấy lần.

Nhưng em trai vẫn không nhúc nhích.

Xử lý tôi xong rồi, mẹ tiếp tục đi nấu thuốc cho em trai.

Tôi thật sự thắc mắc, liệu bài thuốc dân gian này có chữa khỏi bệnh hen suyễn hay không?

Hơn nữa bệnh nguy hiểm nhất mà em trai tôi mắc cũng không phải hen suyễn.

Mẹ lay gọi em trai tỉnh, nó cuối cùng cũng thức, nhưng nó lại hét lên, đập vỡ cái bát, chỉ vào cái bình kêu: "Chị ơi! Chị, mở mắt ra đi! Chị ơi, chị mở mắt ra đi!"

Mẹ lập tức thay đổi biểu cảm, hai má run rẩy, nghiến răng nghiến lợi như để không cho bản thân quát lên, vừa an ủi em trai vừa lấy di động ra gọi điện.

Nhưng em trai tôi như bị kích thích, liên tục đập đầu vào tường. Cùng lúc đó cơn hen suyễn ập đến, cả người nó bắt đầu co giật.

Mật ong rừng từ trên bàn đổ xuống.

Mẹ tôi run rẩy bấm điện thoại, tôi tưởng mẹ định gọi điện cho bệnh viện nhưng mẹ lại quay sang nói với đầu bên kia: "Tiên Cô, mắt... Đổi màu rồi."