Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 39: Ảo cảnh vô tận



Nghi vấn mà Tạ Hoài Du đặt ra cho Lý Hạ ngày càng nhiều, sức mạnh vốn có của cậu cũng theo đó từ từ khôi phục, chỉ là cậu nhóc 7 tuổi bận lo cho bạn mình không nhận ra mà thôi.

Tạ Hoài Du rón rén thả chậm bước chân đi xuống phòng bếp. Cậu nín thở sợ hãi bản thân sẽ sơ suất mà phát ra âm thanh nào khiến mẹ nuôi cậu phát hiện.

Dù luôn biểu hiện trước mặt các bạn khác bản thân rất gan dạ, dũng cảm nhưng đâu ai biết Tạ Hoài Du cũng chỉ là một đứa nhỏ bình thường mà thôi. Cậu cũng sẽ sợ hãi, lo lắng, chỉ là cậu quá thông minh luôn biết cách ngụy trang cho chính mình.

Đôi dép cũ khi đi vẫn sẽ thỉnh thoảng phát ra tiếng động nhưng Tạ Hoài Du có thể cẩn thận đến mức chả phát ra âm thanh nào khi đi. Cậu khom người lén từ một góc khuất nhìn vào trong.

Mẹ nuôi của bọn họ đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc võng được buộc chắc chắn bên cạnh cánh cửa bếp. Chính vì bà ta cảnh giác đến như vậy mà chả có đứa trẻ nào có gan đi trộm thức ăn ngoài Tạ Hoài Du cậu cả.

Có liều thì mới có ăn. Cố lên!!

Các khán giả trong phòng livestream cũng cổ vũ onl cho cậu.

[Cục cưng Du Du cố lên.]

[Tiểu Hoài Du tiến lên.]

[Họ Tạ, mi nhất định sẽ làm được.]

Tạ Hoài Du tự trấn an chính mình mới cúi người cẩn thận từ khe hở dưới chiếc võng bò vào.

Trong nồi đồ ăn không còn gì có thể ăn, người mẹ nuôi này luôn chỉ nấu đủ đồ ngon cho riêng mình. Cậu hơi thất vọng định cứ thế quay đi tối lại đến sớm trộm bữa tối cho anh trai nhưng rồi ánh mắt cậu lại va phải chén canh bà ta đặt trên bàn.

Chắc mẹ nuôi sẽ không nhớ mình đã uống nó chưa đâu nhỉ? Tạ Hoài Du cẩn thận cân nhắc thiệt hơn rồi vẫn đổ canh từ trong chén đó qua chén của mình mang về.

Anh An Nhiên còn không ăn gì thì sẽ không xong mất, mình không lo nhiều được như vậy.

Tạ Hoài Du điều chỉnh nhịp thở của mình mới một lần nữa khom người nhích qua khe hở đó. Không biết vì sao bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân gấp gáp của một ai đó đang hướng về phía này. Tạ Hoài Du nhắm chặt hai mắt đã đoán được trước kết cục của mình.

Quả nhiên mẹ nuôi cậu đã tỉnh, tiếng bước chân bên ngoài cũng biến mất, chỉ có cậu vẫn bất động nằm dưới chiếc võng đợi chờ quỷ dữ đến đưa ra phán quyết dành cho chính mình.

Cậu đẩy nhẹ chén canh đến một đoạn ánh sáng không chiếu tới, còn mình thì dùng bộ mặt bình tĩnh đối diện với cái người gọi là mẹ nuôi của họ, đôi tay cậu vẫn nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ chịu đựng lửa giận của bà ta.

“Vút” Tiếng roi da xé gió mà đến.

“Chát”

“aaaaa.”

“Sao mày dám có ý định đến đây ăn trộm đồ ăn thừa của tao hả?” Vẻ mặt bà ta vặn vẹo dữ tợn, đúng như cái liên tưởng ban đầu của cậu, bà ta như một nữ ác quỷ chứ chả còn là con người nữa rồi. Là người sao lại ác độc như thế!

Đau…

“Chát”

“aaaa…ư….a.”

Đau quá, đau quá! Sao hôm nay tới cái roi da mà cậu quen thuộc cũng trở nên xa lạ thế này, vẫn là những lời mắng chửi quen thuộc, vẫn là cùng bị một người đánh cậu nhưng cảm giác hôm nay khác quá, quá đau. Mỗi lần roi da chạm vào da thịt cậu, linh hồn cậu đều như bị đốt cháy, nó làm cậu đau đến mức muốn chết đi ngay lập tức.

“Nếu còn có lần sau, tao sẽ không chỉ đánh mày như thế thôi đâu, cút đi súc sinh.”

“V…Vâng.”

Tạ Hoài Du đứng dậy, ở một góc bà ta không thấy cái tay đang run rẩy vì đau đớn vẫn cố mò lấy chén canh ban nãy từng chút, từng chút khó khăn mà đứng dậy.

Bà ta không rảnh để ý đến súc sinh mình nuôi, sớm đã tự mình đi mất. Cả thân thể và tinh thần Tạ Hoài Du đều suy kiệt, cậu chậm chạp bước đi từng bước. Chén canh trên tay cũng đổ ra ngoài hơn nửa.

“Mẹ kiếp….a”

Tạ Hoài Du ngạc nhiên vì cậu lại thốt ra hai từ này, sau đó lại ảo não nhìn cái tay không thể giữ vững chén canh kia.

Thật bức bối.

Thật muốn hủy diệt tất cả.

Sao cậu lại có những suy nghĩ như vậy nhỉ? Không biết nữa… nhưng đây là thứ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu.

Dù cái nơi gọi là mái ấm tình thương này cũng chỉ có quy mô nhỏ thôi nhưng Tạ Hoài Du lại mất 10 phút mới có thể bưng nửa chén canh còn lại đến cho Từ An Nhiên.

Trên vai và cả lưng cậu đều là máu nhưng khi bưng chén canh mình trộm về được, cậu bé Tạ Hoài Du vẫn nở nụ cười thật vui vẻ tựa như ánh năng ban mai xua tan màn đêm u tối.

“Anh An Nhiên, em đem được đồ ăn về cho anh rồi nè.”

Chẳng còn đứa trẻ nào ở lại cạnh anh trai của cậu cả, chỉ có anh ấy nằm ở nơi đó dựa vào bàn đá hơi thở yếu ớt, hé mắt nhìn cậu.

Anh thấy cậu cũng cố gắng nở nụ cười. Ánh mắt vô tình va phải vết máu đang lan ra trên vai cậu, con ngươi anh khẽ co rụt lại rồi chua xót mím môi không nói được lời nào.

Tạ Hoài Du thấy tầm mắt của anh bạn mình cũng khẽ mím nhẹ môi nhỏ giọng giải thích: “Đừng giận em mà, đây chỉ là sơ suất thôi, lần sau em nhất định sẽ chuyên nghiệp hơn.”

“Còn… còn có lần sau.” Từ An Nhiên dùng ánh mắt không đồng tình nhìn cậu.

Tạ Hoài Du giả bộ như mình không phát hiện hàm ý trong lời nói của anh, tiếp tục cứng miệng: “Ò, đói quá hoặc anh lại như thế này thì lần sau em lại đi trộm tiếp.”

“Thôi không nói nữa, anh ăn nhanh lên, đây là em vất vả lắm mới lấy về được đó.” Tạ Hoài Du tự mình quay đi trước, không để anh tiếp tục khách sáo với mình nữa.

Từ An Nhiên nhìn cậu rồi lại nhìn chén canh trên đất mím môi khóc không thành tiếng.

Anh đáng lẽ không nên quay lại, tại sao lại có thể để cậu bạn nhỏ của anh phải bị thương vì trộm chút đồ ăn này cho anh chứ! Kết cục của anh đã định sẵn rồi…

Một người đã chết sao lại muốn đeo đuổi chút hơi ấm như thế này thế?

Tạ Hoài Du cắn răng chịu đựng không cho mình phát ra tiếng vì đau đớn truyền đến từ trên lưng cậu.

Cậu phải xử lý vết thương sau đó quan sát thật kĩ một người. Ánh mắt sắc bén của Tạ Hoài Du 7 tuổi trùng khớp với Tạ Hoài Du lúc trưởng thành, cậu tự phán đoán trong lòng.

Người ban nãy gây ra tiếng bước chân chắc chắn là Lý Hạ, bởi vì cậu đã thấy thoáng qua đôi giày trắng của nữ. Mà ở đây chỉ có cậu ấy là nữ mà thôi.

Phòng livestream 4444 đang có 83211 người xem.

[Tôi cảm thấy họ Tạ lại sắp nhớ lại hết rồi.]

[Ánh mắt vừa rồi không sai vào đâu được là ánh mắt anh Tạ mỗi lần định đi kết thúc phó bản.]

[Nhớ lại nhanh nhanh rồi đập chết bà già kia đi, tôi ngứa mắt bả lắm rồi.]

[Thấy người chơi khác đổ máu tôi rất thích, lúc nghĩ đến nhìn con hàng nhà mình như vậy cũng sẽ vui vẻ nhưng không…. đm tôi đau lòng chết đi được.]

[Anh Tạ mà an toàn vượt hết phó bản này, sau này đệ đây hứa sẽ thưởng điểm nhiệt tình.]

[Hi vọng lại có quý nhân phù hộ anh Tạ như ba mẹ cậu ấy ở phó bản đầu vậy.]

[+1]

[Đào Mật Ong đã thưởng 500 tích phân.]

[Lý Quả đã thưởng 100 tích phân.]

[Thời Ngạn đã thưởng 400 tích phân.]

[…]

Tạ Hoài Du đầu óc vốn rất thông minh, không biết từ khi nào nhưng cậu cảm thấy Lý Hạ đã không còn là Lý Hạ mà cậu quen nữa, rất xa lạ,

Tuy người kia vẫn luôn có những cử chỉ, hành động, và lời nói giống cậu ấy nhưng luôn bày ra một số thứ sau lưng cậu, mà Lý Hạ trước kia sẽ không như vậy.

Tạ Hoài Du chỉ nghĩ được đến thế, đầu óc 7 tuổi hạn chế mạch suy nghĩ của cậu, vết thương cũng ảnh hưởng không nhẹ.

Tuy vậy cậu nhất định sẽ tìm ra bí mật của Lý Hạ, bạn tốt của cậu, cậu không tin cậu ấy lại là người như thế.