Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 817





Chương 814

Tạ Trì Thành nâng mắt nhìn cô, bỗng nhiên kéo lây mắt kính cô ra.

“Này! Anh làm gì thế!”

Diệp Như Hề muôn đoạt lại mất kính của mình, không có mắt kính che đậy, CÔ có chút bất an, không dám trực tiếp đối diện với ánh mắt Tạ Trì Thành.

Mắt kính này giống như lớp ngụy trang của cô vậy.

Tạ Trì Thành trực tiếp bật ra một chữ: “Xáu.”

“Anhl”

Đám người lúc này mới phát hiện, người phụ nữ này cũng không xấu xí lạm e Ít nhất, có đôi mắt thật sự rất đẹp.

Tạ Trì Thành cong cong khóe môi, “Không uông à?”



“Không uống! Anh trả lại mắt kính cho tôi!”

Trong vô thức, giọng cô có vẻ xấu hỗ và buôn bực.

Đám người cùng hít sâu một hơi, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám tỏ thái độ với Tạ thiểu như Vậy.

Sau khi Tạ thiếu tỉnh lại từ tai nạn xe cô một năm trước, tính tình thay đổi rất lớn, so với vẻ cao cao tại thượng khinh thường trước kia, hiện tại chính là có chấp tới bắt thường, tâm tình khó đoán Thất thường, không ai dám lỗ mãng trước mặt anh.

Đặc biệt là sau khi họ Tạ sụp. đồ, cái tên Tạ Trì Thành tồn tại như ác mạ trong toàn Đề Đô, bọn họ không hề gọi anh là giám đốc Tạ nữa, mà luôn xưng một tiêng Tạ thiếu.

Tạ Trì Thành lại thả thêm một tắm thẻ, liềm liêm môi dưới, nói giọng khàn khàn: “Hai tắm thẻ, một trăm triệu, uông không?”

Xung quanh đồng loạt hít vào máy hơi, mắt ai cũng trợn tròn.

Lữ Nhu cũng đang mở to mắt, cảm thấy người này đúng là điên rồi, đang nói giỡn đúng không? Nhưng tỪ †rong mắt những người đàn ông xung quanh, cô ta biệt được thân phận và địa vị của người đàn ông này không đơn giản, như vậy…… lời anh ta nói có khả năng là sự thật.

Ả Tô Tây này rốt cuộc là có vận may gì thế?! Lữ Nhu ghen ghét tới sắp phát điên rồi, hận không thê đề bản thân thay thể.

Con tức giận của Diệp Như Hề chậm rãi giảm xuống, cô dùng loại ánh mắt xa lạ nhìn Tạ Trì Thành, bỗng nhiên nói: “Anh thích dùng phương thức như vậy đề nói chuyện à?”

Tạ Trì Thành cười nhạt, “Vậy cô thích dùng phương thức gì?”



Diệp Như Hề hỏi lại: “Anh có lái xe tới không?”

Đề tài chuyển biến quá nhanh, Tạ Trì Thành khó có dịp thất thần.

“Lái xe tới không? Tôi đang hỏi anh đó.”

“Có”

“Được, tôi lái xe, đứng lên.”

“Hả?”

“Uống rượu không lái xe, lái xe không uôỐng rượu, đừng ở chỗ này uống say rồi phát điền.”

“Ò”

Anh khẽ cười một tiếng, nửa ly rượu kia giỗng như có tác dụng rôi, .không, là bị tia sáng lộng lẫy trong mắt cô làm cho chao đảo.

Vậy mà anh thật sự đã đứng lên, lấy chìa khóa từ trong túi áo ném cho cô.