Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 118



Tạ An lộ lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, vui sướng nói: “Bởi vì mẹ là mami của con đó!”

“Cháu nhầm rồi, ta không phải.”

“Không có nhầm đâu! Mẹ chính là mami của con! Nhạc Nhạc, là em gái con đó! Con còn mang cả giám định ADN đến nữa! Mẹ xem đi!”

Diệp Như Hề chỉ cảm thấy trời đất bỗng nhiên quay cuồng, vốn thân thề đã suy yếu lại nghe thêm cú sốc thế này, cô lập tức hôn mê bất tỉnh.

Khi Tạ Trì Thành vội vàng đuổi tới bệnh viện nghe được tin tức này, ánh mắt nhìn vào Tạ An liền mang theo tức giận.

“Con đúng là khá lắm, dọa người khác đến hôn mê luôn rồi.”

Tạ An rất hối hận, cậu cúi đầu, hai tay xoắn quýt vào nhau, nhỏ giọng nói: “Daddy, con sai rồi.”

Tạ Trì Thành tức đến bật cười.

“Sai rồi? Chuyện trước đó ta còn chưa tìm con để tính sổ, hiện tại lá gan lại càng lớn, ngày mai mau cút thẳng ra nước ngoài cho ta ”

Tạ An vừa nghe, đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt với daddy.

Daddy! Cha không có quyên lợi làm như

thế!

“Ta là cha con, ta có quyền lợi.”

“Không được! Là con tìm được mami! Daddy là đồ ngốc, còn nhận nhầm mami những 6 năm trời!”

Không thể không nói, một câu này của Tạ An này giống như con dao hung hăng đâm cho Tạ Trì Thành một nhát,

Chuyện này là sự nhục nhã nhất trong cuộc đời anh!



“Tạ An, câm miệng!”

Hai vành mắt của Tạ An đỏ lên, nói: “Con không muốn đi, con muốn được ở cạnh mami , cha vốn dĩ không thể bảo vệ được cho mami và em gái!”

Tạ Trì Thành nhìn chằm chằm cậu bé, sắc mặt lạnh băng.

“Con nói lại một lần nữa”

“Con không có nói sai, lần này đây nếu không có sư phụ giúp đỡ giảm phạm vi tìm

kiếm, mami nhất định đã xảy ra chuyện. Tạ Trì Thành trầm mặc.

Lần này, đúng là anh đã sơ suất.

Giọng điệu lúc này cũng trở nên mềm mỏng hơn.

“Nói một chút đi, con đã dọa người khác hôn mê như thế nào.”

Khuôn mặt nhỏ liền nhăn nhó, cậu nói: “Con, con chỉ gọi mami…”

Tạ Trì Thành trầm mặc một chút, nói: “Tạm thời đừng để cho cô ấy biết.”

“Vì sao ạ ?”

Tạ An không phục, cậu bé không muốn đợi thêm phút giây nào nữa.

Tạ Trì Thành nâng bàn tay to đặt lên đầu con trai, hơi dùng lực đè xuống, anh nói: “Trước khi ta chưa giải quyết xong những người kia, thì hãy an phận một chút cho ta.”

Tạ An lập tức hiểu rõ “Là phía bà cố sao?”



“ừ.”

Tạ An gắt gao nắm chặt hai tay.

“Daddy, con có thể làm cái gì không? Con cũng có thể bảo vệ mami!”

“Cái gì cũng không cần làm, chính là cách tốt nhất con có thể làm.”

Tạ Trì Thành thu tay về, nói: “Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này, coi như không biết chuyện gì.”

Tạ An hơi há miệng, lại khép lại, tuy rằng cậu đang giận dỗi daddy, nhựng cũng không phải đứa trẻ không biết phân biệt tình hình, daddy làm như thế ắt hẳn có lý của daddy.

“Vậy con…Không gọi nữa.”

“ừ.”

Tạ Trì Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua

người phụ nữ trên giường bệnh.

Khuôn mặt tái nhợt kia còn chưa rút hết vẻ hoảng sợ, nghĩ đến những chuyện cô phải trải qua lúc mất tích, mặt Tạ Trì Thành liền trở nên tối tăm.

Mấy tên bắt cóc kia không tóm lại được, bọn chúng tìm được một con đường nhỏ để đào tẩu, cho nên cũng không điều tra được người đứng sau là ai.

Không bắt được người muốn hại chết Diệp Như Hề, người của lão phu nhân bên kia lại ra tay độc ác.

Hai phía hợp lại, Tạ Trì Thành cần phải ổn định tình hình, giấu nhẹm chuyện này trước đã, chờ sau khi anh xử lý hết đống rác rười kia, lại thẳng thắn nói về sự thật.

Tạ Trì Thành mang theo Tạ An rời khỏi bệnh viện, lúc Diệp Như Hề vừa tỉnh lại, người ngồi bên cạnh giường bệnh lại là Lục Tư Viễn.

“Tiểu Hề! Thật tốt quá, em không sao cả!”