Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5064



Chương 5070

Trưởng khoa Nhậm nhìn chằm chăm vào Lục Mặc Thâm một lát, biểu hiện trên mặt ông ta rất phức tạp, như thể ông ta đang tham gia vào một cuộc đấu tranh tâm lý.

Một lúc sau, ông ta mới đưa tay bấm loa ngoài của chiếc điện thoại trong tay: “Y tá trưởng, phiền cô vào đây một lát.

Chẳng mấy chốc, một phụ nữ trung niên trong trang phục y tá trắng bước vào.

€ô ta lịch sự mở miệng hỏi thăm: “Trưởng khoa Nhậm, ông đang tìm tôi?”

Trưởng khoa Nhậm khẽ gật đầu: “Những biện pháp phòng ngừa sau phâu thuật của bệnh nhân này cần được giải thích cho anh ấy. Bây giờ tôi có một việc rất quan trọng khác cần giải quyết.”

“Vâng ạ.’ Hai người Lâm Thúy Vân và Tô Lam đều đã đợi xấp xỉ gân mười phút ở bãi đậu xe ở tâng dưới.

Nhưng vấn chẳng thấy được bóng dáng Lục Mặc Thâm đi xuống.

Lâm Thúy Vân vốn dĩ rất thiếu kiên nhân, cộng với cảm xúc khi mang thai thiếu ổn định, lúc này cô ấy đã có chút nóng nảy.

“Anh ấy xảy ra chuyện gì thế? Sao giờ còn chưa xuống?”

Lâm Thúy Vân dựa vào bên cạnh chiếc xe của Tô Lam, cau mày, trực tiếp lấy điện thoại di động của mình ra: “Không được, mình phải gọi thúc dục anh ấy mới được!”

Chỉ là số điện thoại của cô ấy vừa được gọi đi, còn chưa kịp kết nối thì cô ấy đột nhiên cảm thấy tay mình trống rỗng.

Khi Lâm Thúy Vân kinh ngạc quay đầu lại, cô ấy liền nhìn thấy Lục Mặc Thâm đang đứng đẳng sau lưng cô, tay cầm điện thoại di động của cô, ngắt cuộc gọi, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Làm sao vậy? Mới trong thời gian ngắn như vậy không có gặp mặt mà em đã nóng lòng nhung nhớ anh rồi à?”

Sau khi Lâm Thúy Vân nghe những gì Lục Mặc Thâm nói, cô ấy suýt nữa là đã trợn ngược mắt lên trên trời: “Giáo sư Lục, anh đường đường là một giáo sư của đại học Lan Ly đó. Anh có thể để ý một chút đến hình ảnh của chính mình ở những nơi công cộng như vậy được không? Anh có thể đừng có nói chuyện ngọt xớt như vậy được không?”

Hai người cứ vừa nói chuyện như Vậy, vừa quay người lên xe của Tô Lam.

Trong xe, Lâm Thúy Vân ngồi vào ghế kế bên tài xế, cùng Tô Lam câu được câu chăng trò chuyện với nhau.

Cô ấy đột nhiên nhớ tới chuyện có liên quan đến anh em nhà họ Chiến, vì vậy liền quay đầu lại nhìn Lục Mặc Thâm đang ngồi ở hàng ghế sau, dò hỏi: “Phải rồi, giáo sư Lục, không phải anh vừa đến Trung Bảo một chuyến sao? Anh có biết ai trong nhà họ Chiến ở Trung Bảo không?”

Sau khi nghe những lời của Lâm Thúy Vân, Lục Mặc Thâm hơi dừng lại rồi lập tức mở miệng dò hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắc tới nhà họ Chiến ở đây vậy?”

Lâm Thúy Vân lui về phía sau, mắt cô ấy nheo lại, hai tay khoanh trước ngực và nhìn sang hướng của Lục Mặc Thâm: “Anh nói rõ đi, em chỉ là hỏi anh có biết hay không, cũng đâu phải để anh hỏi ngược lại em. Chẳng lẽ anh biết điều gì đó về gia đình họ?”

“Không chỉ những người trong thành phố của họ biết đến nhà họ Chiến, anh tin rằng trên khắp Bạch Lạc, bất kỳ ai tham gia vào giới kinh doanh đều nên biết đến họ, vì vậy anh nghĩ câu hỏi của em gần như tương đương với việc biết rõ còn cố ý hỏi, và anh từ chối trả lời nó.”

“Dừng!”

Lâm Thúy Vân không vui nhìn chằm chằm vào Lục Mặc Thâm: “Anh có biết là anh thế này là đang cố gắng che đậy sự việc không! Em chỉ hỏi anh một câu, anh liền đáp lại nhiều câu như vậy sao?”

“Không nói thì thôi, dù sao em cũng không có hứng thú gì với hai anh em nhà họ Chiến, tôi chỉ đơn giản là thay Tô Lam hỏi thăm một chút thôi!”