Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1459



CHƯƠNG 1501

Thế nên cô vẫn rất lo lắng anh ta có thể vực dậy nổi hay không, có làm việc gì ngu ngốc hay không.

Nhất là hôm nay cô nghe bác gái nói, anh †a còn tự chuốc say mình, trong lòng cô càng thêm bứt rứt.

Vì thế hiện giờ thấy anh ta xuất hiện ở đây, cô rất vui vẻ.

“Có phải mẹ anh tới tìm em không?” Lục Khởi thở hổn hển, hô hấp không đều đặn.

Bạch Dương gật đầu, không nói dối anh ta: “Vâng.”

Sắc mặt của Lục Khởi thoắt cái u ám: “Mẹ anh nói gì với em?”

“Bác gái có nói gì đâu, chỉ nói về quan hệ hiện giờ của chúng ta thôi.” Bạch Dương nhìn anh ta rồi trả lời.

Lục Khởi siết chặt tay: ‘Đây là chuyện của anh, ai bảo bà ấy nhúng tay vào?”

Thấy anh ta không vui vì bà Lục xen vào chuyện này, Bạch Dương bèn nhíu mày: “A Khởi, bác gái chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi.”

“Anh không cần bà ấy làm như vậy!” Dường như Lục Khởi rất tức giận, sắc mặt đỏ bừng.

“A Khởi…

“Được rồi!” Lục Khởi hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc phiền muộn trong lòng, bình tĩnh nói tiếp: “Được rồi cục… không, Dương Dương, anh gọi em như vậy được không?”

Bạch Dương nghe anh ta gọi mình như vậy thì cười gật đầu: “Được chứ”

Có được sự đồng ý của cô, cuối cùng sắc mặt của Lục Khởi cũng tốt lên đôi chút: “Xin lỗi, vừa nấy anh đã dọa em sợ đúng không. Trước đó anh bỗng nhận được điện thoại của mẹ, bà nói bà đã tìm em nói chuyện, bảo anh sau này đừng đặt tình cảm lên người em nữa. Anh lo bà ấy có thể nói nặng lời với em nên mới tới đây tìm em.

Bạch Dương bỗng hiểu ra, gật đầu nói: “Thì ra là vậy, nhưng mà anh đừng quá lo lắng, bác gái không nói nặng lời, bàc đối xử với em rất dịu dàng.”

“Vậy anh yên tâm rồi.” Lục Khởi thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày qua tâm trạng của anh ta luôn không tốt, hết uống rượu rồi lại nhốt mình trong nhà, làm cho bản thân chán chường không chịu nổi, nguyên nhân đều đến từ anh ta.

Thế nên khi nghe mẹ mình đến tìm Bạch Dương, anh ta chỉ sợ mẹ mình sẽ vì thế mà trách cô.

Cũng may là mẹ anh ta không làm chuyện mất lý trí như thế.

“A Khởi.” Bạch Dương đứng bật dậy: “Có phải anh cảm thấy không vui khi bác gái nhúng tay vào chuyện của chúng ta không?”

Lục Khởi nghe thế, khuôn mặt trở nên u ám: “Có một chút, nhưng cũng không sao.”

Anh ta thừa nhận trong đoạn tình cảm của mình đối với Bạch Dương, anh ta không dám hành động, cũng rất vô dụng.

Nhưng anh ta đã ba mươi tuổi rồi, đâu cần mẹ ruột nhúng tay ra mặt để dàn xếp thay mình như thế.

Rất mất mặt đó biết không.

Vì vậy anh ta mới phản ứng dữ dội khi hay †in mẹ mình đến tìm cô.

“A Khởi, thật ra bác gái cũng vì lo lắng cho anh” Bạch Dương khuyên anh ta.

Lực Khởi nhìn đồng hồ trên tay: “Anh biết, được rồi, không còn sớm nữa, anh phải đi đây”

Dứt lời, anh ta xoay người bước ra cửa.

Vừa đi được hai bước, anh ta chợt phát hiện ra sự tồn tại của thư ký Đồng, bèn nheo mắt lại: “Cô theo tôi ra ngoài một lát”