Thái Tử Thì Sao?

Chương 238



Chiêu Phong chỉ vào vai của nàng, nơi mà Chiêu Phong đã nán lại khá lâu khi cố tình đánh dấu.

Chàng cười nói.

" Chỗ này, chắc có lẽ sẽ rõ đậm nhất đấy."

Lúc này ở bên ngoài, bốn người thân quen phu thê nhà Mã Bằng, Tuệ Liên và Khanh Bình đang ở bên ngoài chờ.

Khanh Bình thở dài ngồi xuống than.

" Thật sự là hai người đó ở thư phòng sao."

Tuệ Liên cũng ngồi xuống bên cạnh than.

" Hôm qua cả hai đều không về phòng, phòng Đàm Nhu cửa cũng không thấy mở, vậy thì là ở đây rồi."

Trong khi Tuệ Liên và Khanh Bình đều đang sốt ruột thì Lục Nguyệt lại có phần thoải mái, muội ấy tinh nghịch nhưng lại thấy chuyện này chẳng có gì to tát, chiếc bụng to không cản được đôi chân nhỏ, muội ấy đi lại nói một cách vui vẻ.

" Nếu hai người họ đều ở trong đó thì chúng ta cứ kiên nhẫn đợi đi, muội thấy bọn họ ở trong đó càng lâu thì càng vui chứ sao, họ sẽ dành thời gian ở bên nhau nhiều hơn."

Im lặng một hồi thì từ trong phòng kéo cửa vào, người bước ra trước là Đàm Nhu, nàng giật mình khi thấy mọi người đều tụ họp lại đây, nàng lúng túng đi ra, khác với dáng vẻ mà mọi người nghĩ thì Đàm Nhu lại ăn mặc gọn gàng, y phục chỉnh tề, giống như chẳng xảy ra chuyện gì, Tuệ Liên nhìn thấy vô cùng vui vẻ, khoé miệng tỷ ấy cong lên, còn Lục Nguyệt lại thấy khó hiểu.

"Y phục chỉnh tề như vậy, không phải hai người đều qua đêm ở thư phòng sao."

Chiêu Phong hớt hải đi ra sau, chàng ấy cầm cuốn sách còn đang mơ theo đó kèm câu hoang mang.

"Nhưng trong này không...."

Chiêu Phong khựng lại khi nhìn mấy người tụ tập ở đây, chàng nhìn Đàm Nhu kéo lại câu còn lại.

"...có."

Sách cầm trong tay bị Đàm Nhu giật lấy, chàng á khẩu không biết nói gì, Đàm Nhu gượng gạo nói.

" Chàng cầm nhầm rồi."

Chiêu Phong cũng bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Lục Nguyệt đang gắn lên người mình và Đàm Nhu, chàng hướng mắt về phía Đàm Nhu, nàng cũng hiểu ý nhìn lại Lục Nguyệt.

"Lục Nguyệt, vừa nãy muội nói gì vậy."

Chiêu Phong cười trừ, Lục Nguyệt lại rất thẳng thắn.

" Không phải đêm qua hai người ở cùng nhau sao."



Chiêu Phong lại cười một cách giả vờ.

" Haha, hôm nào bọn ta chẳng ở với nhau."

Đàm Nhu chỉnh họng bình tĩnh hơn Chiêu Phong.

"ehem, đúng là bọn ta có ở với nhau, nhưng mà, chuyện đó thì liên quan gì đến y phục chỉnh tề."

Lục Nguyệt gãi bụng của mình, nghe được phủ nhận còn không chịu tin, nhất quyết hỏi lại nữa.

" Hai người thật sự không xảy ra chuyện gì sao?"

Chiêu Phong mỉm cười, cách cười của chàng không giống như gượng gạo, mà chính là cuời thoả mãn hơn, chàng nhìn Đàm Nhu cười rồi đáp Lục Nguyệt.

"Qua đêm với nhau thì chuyện gì xảy ra chỉ có trời biết."

Cứ thế cả hai không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận chút gì, Đàm Nhu mỉm cười nhìn Lục Nguyệt.

Tuệ Liên lại không vui được nữa, tỷ ấy rõ ràng nhìn ra ý trong câu nói của Chiêu Phong.

Đàm Nhu cười trừ, chuyện hôm qua như thế nào chỉ có hai người biết, Đàm Nhu đã chủ động thế nào, Chiêu Phong đã liên tục dụi vào cổ nàng cố gắng bình tĩnh bao nhiêu, sáng sớm hoàn toàn coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngay lúc này có người đưa thư chạy tới, Chiêu Phong đưa tay ra đón, mẩu giấy nhỏ đặt lên tay chàng, thư bồ câu đưa tới khẩn như vậy cũng làm người ta rất tò mò.

Chiêu Phong đọc xong đã vò nát nó, chàng nhìn Đàm Nhu mỉm cười.

"Tứ thúc sắp đến đây rồi, nghe nói ngày mai hoặc là ngày kia."

Lục Nguyệt vô cùng hào hứng.

"Muội cũng muốn được gặp nghĩa phụ."

Mã Bằng theo sát sau bảo vệ muội ấy, nhân lúc mọi người đang vui vẻ thì Khanh Bình tiến tới gần nàng hỏi nhỏ.

" Tuệ Liên tỷ có vẻ hơi khó chịu?"

Đàm Nhu vừa đi ra đã thấy Tuệ Liên có vẻ khác lạ rồi, nàng cũng nói nhỏ.

" Tỷ ấy có lẽ là có chuyện thất vọng rồi."

Khanh Bình cúi đầu xuống nói lí nhí chỉ cho mình Đàm Nhu nghe thấy.

" Đệ đã nói vài chuyện với tỷ ấy, nhưng tỷ ấy nói là chờ Đàm Nhu."

Đàm Nhu vừa nghe đã biết Khanh Bình đang nói chuyện gì, nàng cố gắng an ủi Khanh Bình.



"Cứng miệng mềm lòng thôi, cứ theo đuổi mãnh liệt đi, tỷ ấy sẽ đồng ý thôi."

Tuệ Liên đi đến phía sau, Khanh Bình giả vờ cười phát ra tiếng, Đàm Nhu thì bật cười.

"Mấy chuyện này có gì đáng cười đâu chứ!"

Khanh Bình nhìn thấy Chiêu Phong đi tới liền chạm nhẹ vào người nàng, Đàm Nhu dang tay ôm lấy Chiêu Phong, nàng trách móc chàng.

"Bức thư mờ ám như thế nào mà ta lại không được đọc."

Chiêu Phong nhìn xung quanh trả lời rất thản nhiên.

"Ta nói đúng ý bức thư đó chứ, có gì đặc biệt đáng đọc đâu."

Đàm Nhu không tin, nhưng cũng không hỏi chàng ấy nữa, nàng cười trừ cho qua, Chiêu Phong nhân lúc tách ra khỏi Đàm Nhu liền chạy tới tìm Ngưu thái y.

Trước cửa vườn thuốc chàng đứng chờ Ngưu thái y đi ra, vừa hay An Nhĩ đang đi dạo cùng Chiêu Nhiên về, thấy điện hạ đứng trước cửa cũng lạ lùng, nàng ấy chạy tới hỏi han.

" Điện hạ, người đến để lấy thuốc sao?"

Chiêu Phong lắc đầu, đối với An Nhĩ chàng cũng không coi là người ngoài nữa.

" Đệ đến gặp Ngưu thái y, ông ấy nói chờ ông ấy ở ngoài này đã."

An Nhĩ khó xử nhìn Chiêu Nhiên, Chiêu Phong nhìn hai người họ cũng giải thích.

" Nếu Đàm Nhu là tỷ tỷ thì cứ gọi là tỷ tỷ, hoàng tẩu chính là câu mà đệ nên gọi."

An Nhĩ cũng "ò", chợt Ngưu thái y đi ra, thấy con gái lại gượng gạo không muốn đi ra, Chiêu Phong ới gọi.

"Ngưu thái y."

An Nhĩ thấy thế cũng dẫn Chiêu Nhiên đi vào hỏi han chút, Chiêu Phong không chờ được nữa liền đi vào trong, chàng đối mặt với Ngưu thái y.

" Chúng ta có chuyện mà."

An Nhĩ nhận ra họ có chuyện liền hiểu ý, dẫn Chiêu Phong tránh đi, Ngưu thái y dẫn Chiêu Phong vào phòng nghỉ, hai nam nhân ngồi nói chuyện gì đó, Chiêu Phong đặt mạnh chén trà xuống bàn tức tối.

"Bằng hữu thân thiết như vậy mà."

Ngưu thái y theo thói quen mà đưa hai tay ra trước như không dám nhận sự nóng nảy này.

" Điện hạ, người bớt nóng."