Tạ Đường

Chương 9



15.



Nhưng mọi chuyện không như mong muốn.



Ta cố gắng né tránh bọn họ.



Chuyện Vệ Tuân muốn cưới Tạ Nhân, oanh oanh liệt liệt, cả kinh thành không ai là không biết.



Thậm chí, ngay cả người hầu trong phủ thừa tướng cũng đang chê cười ta.



Ta không thèm quan tâm.



Của hồi môn của Tạ Nhân cần đến mấy trăm người nâng, gấp hai lần của ta năm đó khi gả chồng.



Nàng ta thường xuyên “vô tình” khoe khoang trước mặt ta.



Ta không thèm quan tâm.



Thậm chí, ta dọn đi khỏi nơi ở trước đó, đặc biệt chọn một nơi hẻo lánh để ở.



Chỉ muốn yên tĩnh bên cạnh Tiểu Cửu.



Chuyện xảy ra vào đêm trước ngày thành hôn của Vệ Tuân và Tạ Nhân.



Ngày hôm đó, ta vẫn như mọi ngày, cùng Tiểu Cửu chơi suốt một buổi chiều trong sân.



Buổi tối, ta thu xếp một ít bạc mà ngày mai cần mang đi.



Sau đó, ta ôm Tiểu Cửu chìm vào giấc ngủ.



Nửa đêm, ta còn mơ một giấc mơ.



Mơ thấy ta dẫn theo Tiểu Cửu rời khỏi phủ thừa tướng.



Ta không chết, nó đột nhiên còn biết nói tiếng người.



Chúng ta nói nói cười cười suốt cả đoạn đường, cực kỳ vui vẻ.



Nhưng cảnh cuối cùng trong giấc mơ, ta bỗng dưng nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết.



Ta mở bừng mắt.



Tiểu Cửu không nằm trong lòng ta.



Ta không thích người hầu trong phủ thừa tướng, cho nên ban đêm cũng không có ai hầu hạ.



Đôi khi, nó sẽ nhân lúc ta ngủ mà đi ra ngoài, ngậm về một số cục đá có thể phát sáng trong bóng đêm.



Như vậy, khi ta dậy đi tiểu đêm sẽ không bị va chạm.



Ta cố gắng trấn an mình.



Nhưng tiếng kêu thảm thiết kia quá chói tai.



Giống giọng của Tiểu Cửu y như đúc.



Ta khoác áo khoác rồi bước ra ngoài, cuống cuồng đi tìm nó.



Cứ tìm mãi cho đến khi ta đến khu vực trước sân.



Hai người trong bóng đêm hình như nghe thấy tiếng bước chân nên vội vã bỏ chạy.



Ta nhanh chóng bước lên phía trước.



Còn chưa kịp đến chỗ của hai người kia thì đã thấy Tiểu Cửu của ta.



Ta cho rằng, ta bị cơn đau tim tra tấn lâu như vậy, trái tim này đã sớm chết lặng rồi.



Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Cửu, trái tim ta như bị vô số mũi tên nhọn đâm xuyên qua.



Đầu óc tê rần, phảng phất như muốn cùng trái tim nổ tung.



Ta ôm đầu ngồi xổm xuống trước cái xác của nó, không thể khống chế được mà thét chói tai.



Ta quỳ trên sàn, mất khống chế mà lớn tiếng kêu khóc.



“Các người…… Các người giết nó!”



“Vì sao các người lại muốn giết nó?!”



Nó ngoan ngoãn như vậy.



Đáng yêu như vậy.



Nhưng hiện giờ, nó nằm trên mặt đất, toàn thân cứng đờ.



Bộ lông tuyết trắng bị máu tươi nhuộm đỏ.



Khuôn mặt tròn vo kia không thể nhìn thấy được nữa.



Nó bị người ta dùng cục đá, trực tiếp đập vỡ đầu.



Trong đầu, ta không ngừng kêu gọi hệ thống.



Nhưng mà không có.



Không có gì cả.