Tạ Đường

Chương 7



12.



Ta không phải nhận gia pháp.



Mà là bị nhốt lại.



Tạ Duẫn và Vệ Tuân thấy cha tức giận như vậy, thế nhưng đồng loạt cầu xin thay cho ta.



Nói ta quỳ trên đàn tràng quá lâu, đã bị ma ám.



Cha bèn sai người đưa ta về khuê phòng trước khi lấy chồng, “Nghỉ ngơi cho tốt.”



Vệ Tuân cũng không đề cập đến việc đưa ta về Vệ phủ.



Có lẽ hắn cảm thấy, hắn ra mặt cầu xin cho ta đã là ban cho ta một ân huệ lớn lao rồi.



Cũng có lẽ là, hắn không muốn đưa ta về nhà trước mặt người trong lòng.



Thật ra ở đâu cũng không quan trọng.



Ta bắt đầu trở nên thích ngủ.



Mỗi khi tỉnh lại sẽ bị đau thắt tim, chi bằng dứt khoát ngủ rồi lại ngủ.



Phủ thừa tướng cực kỳ náo nhiệt.



“Đại tiểu thư” đã qua đời nhiều năm, nay chết đi sống lại.



Mẹ cuối cùng cũng không còn gặp cảnh cứ hai ba ngày là lại khóc một trận, cứ 10 ngày nửa tháng là lại ngã bệnh nữa.



Tâm trạng của mẹ tốt, vẻ mặt của cha cũng vui vẻ hòa nhã hơn rất nhiều.



Người hầu trong sân luôn miệng nhắc đến “đại tiểu thư”.



Phảng phất như đại tiểu thư chân chính là ta, đã chết rồi.



Đương nhiên, nếu chỉ có như vậy thì không thể xem là náo nhiệt được.



Mỗi ngày, Vệ Tuân đều sẽ đến đây.



Có lẽ là mượn cớ “thăm ta” để hợp thức hóa việc bắt mạch cho ta.



Hắn đi theo người cha tướng quân của hắn hành quân nhiều năm, tuy chưa từng ra chiến trường nhưng lại học được một chút y thuật.



Thật ra cũng không cần.



Hắn nóng lòng đi gặp giai nhân, căn bản không khám ra độc rắn đã thấm vào tận trong xương tủy của ta.



Hai người ở cách vách, hôm nay ngâm thơ, ngày mai thả diều.



Khiến người khác không khỏi ghen tị.



Có đôi khi, Tạ Duẫn cũng sẽ tham gia cùng.



Từ nhỏ, huynh ấy đã thích đánh đàn.



Cha luôn nghiêm khắc, cảm thấy đó không phải là việc đàng hoàng, cũng không cho phép huynh ấy nghiên cứu.



Nhưng chuyện vui trước mắt, đương nhiên sẽ khác rồi.



Tiếng đàn dễ nghe, tiếng cười khiến người ta vui lây.



Thật đúng là —



Ai nấy đều vui mừng.



Mỗi ngày trôi qua, ta đều đắp chăn ngủ, chỉ có mẹ là đến thăm ta.



Thật ra, bà ấy là một người rất dịu dàng.



Dịu dàng đến mức đa sầu đa cảm.



Có lẽ là bỗng dưng nhận ra mấy năm nay đã đối xử không tốt với ta, để ta chịu thiệt thòi.



Mỗi lần đến đây, bà ấy đều lải nhải khen ngợi Tạ Nhân là một đứa trẻ ngoan ngoãn tốt bụng.



Nói rằng nàng ta cũng không cố tình mất trí nhớ rồi bỏ trốn.



Dặn ta đừng suy nghĩ nhiều, bao dung một chút.



Ta im lặng không nói lời nào.



Bà ấy cho rằng ta vẫn đang giận dỗi, thở dài rời khỏi đây.



Thật ra là ta không còn chút sức lực nào để nói chuyện nữa.



Tạ Duẫn nói huynh ấy muốn bồi thường lần ăn cháo trắng suốt ba ngày ba đêm đó, sai người mang sơn hào hải vị đến.



Ta cũng ăn không vô.



Cũng may là ta không cô đơn.



Còn có hệ thống ở bên cạnh ta.



Nghĩ lại thì, nhiệm vụ chinh phục này cũng không phải là không có chút thu hoạch gì.



Hệ thống của ta, vừa đáng yêu vừa mềm lòng.



Lúc ta buồn thì an ủi ta, lúc ta phẫn nộ thì bất bình thay cho ta.



Còn thường xuyên “không thể nhịn được nữa” mà tiết lộ cho ta một số tình tiết trong truyện mà ta vốn không nên biết đến.



Nhưng mà gần đây, không phải ngày nào nó cũng có mặt ở đây.



Có một ngày, nó đặc biệt đánh thức ta dậy.



【Đường Đường, cô theo ta đến đây!】



Giọng nói của nó có chút hưng phấn.



Ta bước đi trong đêm, rẽ trái rẽ phải đi theo hướng dẫn của nó, đi đến một lùm cỏ trong sân.



【Cô nhìn nó mà xem, có thích không?】



Đó là một chú mèo.



Toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh lam.



Ta liên tục nói thích.



【Cô có thể gọi nó là Tiểu Cửu.】 Giọng nói của hệ thống bỗng dưng có chút thẹn thùng.



【Đường Đường, nó sẽ ở bên cạnh cô.】