Tạ Đường

Chương 5



8.



Tạ Duẫn cười trên nỗi đau của người khác là có lý do.



Khi còn trẻ, mẹ ta từng bị rắn độc Vân Nam cắn một lần, tuy đã giải độc nhưng lại để lại di chứng ốm yếu.



Mỗi khi gặp ác mộng thì sẽ ngã bệnh, sốt cao liên tục.



Đại phu nói bệnh này là tâm bệnh.



Chỉ có thể chữa bằng tâm.



Mà khúc mắc trong lòng mẹ ta, đương nhiên là Tạ Nhân.



Mỗi lần gặp ác mộng, bà ấy đều mơ thấy Tạ Nhân, khóc lóc nói nàng ta không cam lòng, khóc lóc nói nàng ta tủi thân.



Khóc lóc nói rằng nàng ta ở dưới đó không sống tốt.



Cha ta mời pháp sư đến siêu độ.



Pháp sư nói, cần “đầu sỏ gây tội” là ta dập đầu tụng kinh để an ủi linh hồn người đã khuất.



Cho nên, mỗi lần mẹ gặp ác mộng thật ra lại là ác mộng của ta.



Ta phải quỳ suốt 3 ngày 3 đêm trên đàn tràng* đã bị thiêu rụi kia.

(* Đàn tràng: Nơi làm phép thuật của thầy tu hoặc đạo sĩ.)



3 ngày 3 đêm.



Ta không biết ta có thể tồn tại được qua 3 ngày 3 đêm này hay không.



Huống chi, ta cũng không cần lấy lòng bọn họ nữa.



Ta đứng trước đệm hương bồ, rũ mắt, không chịu quỳ xuống.



Cha đập vỡ ấm trà:



“Làm phản rồi!”



“Mẹ mày sinh ra mày, nuôi dưỡng mày, bây giờ mày lại báo đáp mẹ mày như vậy à?!”



Ta im lặng.



Cha càng giận dữ hơn, gọi quản gia lấy gia pháp lại đây.



Vệ Tuân nhéo tay ta: “Xin lỗi ta đi.”



Ta liếc mắt nhìn hắn.



Đôi mắt đen láy của hắn chứa đầy sự cố chấp: “Nói xin lỗi ta, ta sẽ nói đỡ thay cho nàng.”



Ta nghiến răng, đôi tay không kiềm chế được mà run rẩy.



Ngay lập tức quỳ xuống đệm hương bồ.



Quỳ đi.



Chết sớm siêu sinh sớm.



Ta không muốn nhìn đám người này thêm lần nào nữa, cho dù là liếc nhìn một cái cũng không!



Vệ Tuân gằn từng chữ từ kẽ răng, nói ra một câu giống hệt Tạ Duẫn:



“Để ta chống mắt lên xem nàng có thể làm ầm ĩ bao lâu!”



9.



Tạ Duẫn và Vệ Tuân không hổ là huynh đệ lớn lên bên nhau.



Hai người không hẹn mà cùng có chung ý tưởng muốn ép ta phải nhường nhịn.



Trước kia, cho dù là quỳ đi chăng nữa thì cũng không cắt giảm phần ăn một ngày ba bữa của ta.



Lần này, có lẽ là Tạ Duẫn đã dặn dò trước, mỗi bữa, ta chỉ nhận được một chén cháo trắng.



Trước kia, mỗi khi đến đêm, Vệ Tuân sẽ tìm cớ để mọi người rời khỏi, cho ta tạm nghỉ vài canh giờ.



Lần này, hắn và Tạ Duẫn, một trái một phải, đứng nhìn chằm chằm ta suốt đêm.



Bọn họ đều đang chờ.



Chờ ta chịu thua.



Chờ ta cầu xin bọn họ.



Nhưng ta càng không.



Ta nghiêm túc tụng kinh, nhưng đó là siêu độ sớm cho chính bản thân ta.



Ta quỳ thẳng lưng, dù sao qua một thời gian cũng cảm thấy chết lặng.



Ta cố gắng nhắc nhở bản thân nghĩ đến một vài chuyện vui vẻ.



Lại phát hiện ra, cuộc đời ngắn ngủi của ta thật sự rất cằn cỗi.



Vừa mới sinh ra đã bị bà vú tráo với con ruột của bà ta. Chưa được mấy năm thì bà ta bệnh nặng, bán ta cho cha mẹ nuôi.



Cha mẹ nuôi chỉ xem ta như con ở.



Niềm vui duy nhất là đi sang nhà Bích Đào, giúp nàng ấy làm việc nhà nông.



Nàng ấy có cha mẹ yêu thương, có a huynh chiều chuộng.



Mỗi ngày nấu nước chè đều sẽ để phần cho ta một chén.



Sau đó, mẹ ta tìm đến.



Hoá ra, bà vú rơi vào đường cùng, đi tìm Tạ Nhân đòi tiền, để lộ ra chuyện năm đó.



Ta cho rằng khổ tận cam lai.



Cẩn thận từng li từng tí mà lấy lòng mọi người.



Không cần nhiều, chỉ cần ban phát cho ta chút ngọt ngào là được.



Nhưng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước*, công dã tràng.

(* Hoa trong gương, trăng trong nước: Thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.)



“Đã sớm nói với ngươi là không thể nuông chiều muội ấy rồi. Nhìn xem ngươi đã nuông chiều nàng ấy thành dáng vẻ gì?!”



Giọng nói của Tạ Duẫn vang lên, như cách một tầng sương mù.



“Đừng nói cho ta là ngươi thật sự xem muội ấy như A Nhân muội muội.”



Vệ Tuân cười khẽ: “Sao nàng ấy có thể so với A Nhân được?”



Tạ Duẫn giống như sợ ta không nghe thấy được, vừa cười lạnh, vừa tăng âm lượng:



“Mấy năm nay mặt dày mặt dạn trang điểm thành dáng vẻ giống hệt A Nhân muội muội, cướp đi thân nhân và phu quân của muội ấy.”



“Bây giờ còn không biết xấu hổ mà giả vờ giả vịt?”



Hoá ra, việc xem ta như thế thân, ở trong mắt bọn họ cũng là do ta cố tình làm như vậy.



“Ngươi nhìn muội ấy mà xem, xanh xao vàng vọt, còn diễn khổ nhục kế, đúng là tốn công tốn sức!”



“Hành Chi, đừng nói là ngươi mắc bẫy của muội ấy rồi?”



Ta muốn sờ lên mặt mình, nhưng lại phát hiện ra tay của ta không thể cử động nổi.



Sau khi tái phát bệnh tim, đúng là ta đã gầy hơn trước rất nhiều.



Vừa gầy gò vừa vàng vọt, rất khó coi.



Vệ Tuân lại cười mỉa một tiếng.



Hình như hắn đã bước đến trước mặt ta.



“Ta cho nàng một cơ hội cuối cùng.”



“Nhận sai đi, Tạ Đường.”



“Chỉ cần nàng nhận sai, ta……”



“Phu quân……” Ta nhẹ nhàng ngước mắt nhìn lên, “Đã ký thư hòa ly chưa?”



Vệ Tuân ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, không chút suy nghĩ mà siết chặt tay ta:



“Tạ Đường, một vừa hai phải thôi!”



“Nếu không phải A Nhân đã qua đời, nàng cho rằng ta sẽ cưới nàng à?”



“Tốt nhất là nàng……”



Hắn còn chưa kịp buông lời tàn nhẫn, ta đã không chịu nổi nữa.



Nhịn suốt 3 ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nôn ra máu.



Cơ thể cũng không chịu khống chế mà ngã khuỵu xuống.



“Đường…… Đường Đường.”



“Đây là…… Nàng lấy từ đâu ra nhiều máu như vậy?”



“Tạ Đường! Nàng…… Nàng giả vờ đúng không!”



Thật buồn cười.



Thế mà ta lại nghe ra chút hoảng sợ trong giọng nói của hai người bọn họ.



Thân thể nhẹ bẫng, cũng không biết là ai đã bế ta lên.



Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên âm thanh vui mừng.



“Công tử! Công tử!”



“Bên ngoài…… Bên ngoài…… Đại tiểu thư chưa chết! Đại tiểu thư chưa chết!”