Tạ Đường

Chương 11



17.



Chuyện tuyệt vọng nhất trên đời là gì?



Không phải là giữ bí mật nhưng miệng lại không thể nói ra.



Mà là phát hiện ra rằng, chỉ có bản thân mình cho rằng đó là bí mật.



Người đầu tiên bị ta phát hiện là Tạ Duẫn.



Đó là ngày giỗ tròn một năm sau khi Tạ Nhân “qua đời”.



Mẹ ngã bệnh, ta vẫn như thường lệ, tụng kinh siêu độ trên đàn tràng.



Ban đêm, một cơn gió thổi qua làm tắt nến, ta không đứng dậy châm nến lại.



Có lẽ Tạ Duẫn không cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, huynh ấy cho rằng ta đã về nghỉ ngơi.



Cầm một bình rượu, vừa uống vừa khóc:



“Sao muội lại ngốc đến như vậy?”



“A huynh chỉ khuyên muội cách xa thư sinh này một chút.”



“Nhà họ Tạ và nhà họ Vệ, một văn một võ, đã qua lại thân thiết với nhau suốt nhiều thế hệ. Vệ Tuân lại chung tình với muội, muội đi theo thư sinh kia thì có thể có kết cục gì tốt?”



“Sao muội có thể vì vài câu nói nặng của a huynh mà châm lửa tự thiêu?”



Khi đó, ta vẫn chưa biết là Tạ Nhân giả chết để thoát thân.



Cách khá xa, chỉ nghe loáng thoáng được vài câu như vậy, cũng không để trong lòng.



Mãi cho đến khi hệ thống nói với ta, nửa đêm nằm mơ, ta bỗng dưng nhớ đến những lời này của huynh ấy.



Sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.



Hóa ra a huynh biết.



Biết đến sự tồn tại của thư sinh kia.



Biết rằng Tạ Nhân không phải vì ta mà tự thiêu.



Nhưng huynh ấy vẫn liên tục nhắm vào ta ở khắp nơi.



Luôn miệng nói ta đã hại chết Tạ Nhân, muốn ta đền mạng cho nàng ta.



Huynh ấy không biết Tạ Nhân giả chết, cho rằng bởi vì mình ngăn cản Tạ Nhân đến với thư sinh kia nên mới tự thiêu.



Cũng từ chối thừa nhận, Tạ Nhân là vì huynh ấy nên mới “chết”.



Đẩy hết tất cả mọi tội lỗi lên người ta.



Người thứ hai bị ta phát hiện là mẹ.



Mỗi lần Tạ Duẫn say rượu, mẹ đều đích thân chăm sóc.



Ngày hôm ấy, ta mang bản nhạc đến cho Tạ Duẫn.



Khe cửa nhỏ hẹp, Tạ Duẫn lại khóc lóc lẩm bẩm những câu nói kia.



Mẹ bình tĩnh lau mồ hôi cho huynh ấy.



Hóa ra bà ấy cũng biết.



Bà ấy biết Tạ Nhân không vì ta mà chết.



Mà là vì mấy câu nói của a huynh nên mới chết.



Nhưng mỗi khi ngã bệnh, bị bóng đè, bà ấy vẫn muốn ta quỳ xuống chuộc tội.



Giữa ta và a huynh, bà ấy chọn bảo vệ a huynh mà bỏ rơi ta.



Người cuối cùng bị ta phát hiện là cha.



Khi đó, ta đã biết, Tạ Nhân chưa chết.



Nhưng muốn nói ra chuyện này thì không nói nên lời, viết ra giấy, giây tiếp theo đã biến mất không thấy đâu.



Ta cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi tìm cha.



Cha là thừa tướng của một quốc gia, văn võ song toàn, tinh thông tất cả mọi thứ.



Tuy ta không thể nói thẳng ra, nhưng ta có thể nói bóng nói gió.



Có lẽ, ông ấy có thể hiểu ý của ta cũng nên.



Nhưng cha ta không hổ là thừa tướng của một quốc gia.



Trước khi ta bước vào, hệ thống thở dài:



【Đường Đường, đừng đi.】



Sau đó, không biết nó dùng cách nào mà ta có thể nghe rõ được cuộc hội thoại bí mật trong phòng.



“Đại nhân! Tiểu thư và thư sinh kia đã đến Giang Nam định cư, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại kinh thành!”



Hoá ra cha cũng biết.



Thậm chí, cha còn biết nhiều hơn cả mẹ và a huynh.



Ông ấy biết rõ toàn cảnh sự việc, từ đầu đến đuôi.



Nhưng ông ấy vẫn giữ im lặng như cũ.



Bởi vì nếu như việc này lộ ra sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của phủ thừa tướng, ảnh hưởng đến mối quan hệ thâm giao giữa phủ thừa tướng và phủ tướng quân.



Cho nên, mỗi người bọn họ.



Mỗi một người đều biết rõ “cái chết” của Tạ Nhân không liên quan gì đến ta.



Nhưng cũng chính bọn họ đẩy ta lên bục thẩm phán.



Không chết không ngừng.