Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc

Chương 69: Duy nhất



Thẩm Du Khanh lên xe ngựa, Ngụy Nghiên cũng đi xuống lầu, đứng ở ngoài cửa, vừa vặn nhìn nàng.

  Sắc trời buông xuống, theo ánh lửa bên cạnh, Thẩm Du Khanh phát hiện hắn hôm nay không mặc Hồ phục thường ngày mà đổi sang một bộ trường bào của công tử thế gia, cổ áo màu đỏ tía, thêu tinh xảo nhiều tầng hoa văn sẫm màu, tóc búi ngọc quan, dáng người cao thẳng đ ĩnh đạc, phảng phất uy nghiêm của thế gia. Dù ở Mạc Bắc hơn 10 năm nhưng uy nghiêm trong xương tủy vẫn không thể xóa nhòa.

  Hắn để ý đến ánh mắt của nàng, đôi mắt chiếu đến, trên môi nở một nụ cười.

  Nàng lại nhớ đến việc cả chiều nay hắn bắt nạt mình.

  Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, giơ tay hạ rèm xe xuống, chắn người ra ngoài.

  Xe ngựa bắt đầu di chuyển, mành trướng đột nhiên được vén lên, người đứng bên ngoài kia bỗng nhanh nhẹn ngồi trong xe ngựa.

  Hắn nhìn nàng, Thẩm Du Khanh giật mình, đang định nói thì Ngụy Nghiên đã đến gần, cánh tay dài quét một cái ôm nàng trong ngực, lòng bàn tay nóng rực, ôm eo nàng. Nàng áp tay vào ngực hắn, cảm nhận được sự ấm áp và dễ chịu.

  "Ngày mai ta muốn đi gặp cha nàng." Ngụy Nghiên cười nói, "Ta nghĩ kĩ rồi, chúng ta không thể cứ làm như không liên quan đến nhau vậy, ta thì không sao, nhưng như thế thiệt thòi cho nàng."

  Thẩm Du Khanh nhớ tới thái độ của cha, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không thích hợp, lắc đầu: "Không được, bây giờ không phải lúc."

  Ngụy Nghiên cúi đầu cắn nhẹ môi cô, "Nàng muốn chờ tới khi nào?"

  "Thiếp không biết vì sao cha có thành kiến sâu với chàng như vậy, nếu có chuyện gì có thể khiến cha thay đổi thái độ với chàng, nói không chừng ông có thể tiếp nhận chàng." Ánh mắt Thẩm Du Khanh chuyển động, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn lên, "Có một việc này, nếu chàng có thể giúp thiếp tìm ra chân tướng, có thể cha sẽ dễ chịu một chút."

  "Chuyện gì?" Ngụy Nghiên xoa xoa chóp mũi, thấp giọng hỏi.

  Thẩm Du Khanh nhẹ giọng nói: "Vào mùa hè năm Chiêu Hòa thứ 28, Vạn Thành xảy ra một trận lụt. Chàng có biết nguyên nhân thực sự đằng sau không?"

  Ngụy Nghiên trên mặt không còn nụ cười, nhìn chằm chằm nàng, nhất thời quai hàm căng chặt, "Nàng hỏi cái này làm gì?"

  Thẩm Du Khanh không phát hiện ra sự khác thường của hắn, nàng mím môi nói: "Hồi đó ở Vạn Thành lũ lịt, thiếp cùng anh trai đều ở trong thành, là Tiên sinh cứu thiếp ra ngoài, nhưng anh trai vì cứu thiếp cũng bỏ mạng."

  "Chuyện này mấy năm nay thiếp vẫn điều tra, nhưng việc này bị che đậy rất sâu, trước sau không có chút manh mối nào. Anh trai mất đi mẹ sức khỏe liền không tốt, cha ngoài miệng không nói lời nào nhưng cũng không ngăn cản thiếp điều tra, có thể thấy ông cũng muốn biết chân tướng."

  Thẩm Du Khanh cắn môi, "Thiếp có cảm giác chuyện này không đơn giản như bề ngoài."

  Khuôn mặt nàng hiện rõ trong mắt Ngụy Nghiên, hai tay hắn vẫn đặt ở sau eo nàng, yết hầu lên xuống, một lúc sau mới lên tiếng: "Hơn 10 năm trôi qua rồi, còn có thể tra được gì nữa?"

  "Thiếp biết là rất khó, có Thiên gia bao che, thế lực của kẻ đứng sau không được khinh thường." Thẩm Du Khanh nắm lấy tay áo hắn, lông mi run rẩy, "Nhưng đó là anh trai ruột thịt của thiếp, hơn nữa thứ hắn nợ a không chỉ là một cái mạng của anh trai."

  "Hàng ngàn tính mạng bá tánh trong thành chết vô ích. Bọn họ có tội gì? Bọn họ có con trai, con gái, cha mẹ song thân, chẳng lẽ bỏ mạng chẳng vì lý do gì, để kẻ ác được tự do sao?"

  Ngụy Nghiên môi mỏng mấp máy, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra lời: "Chuyện này ta sẽ sắp xếp người đi điều tra."

  ...

  Sáng sớm hôm sau Ngụy Nghiên vào cung.

  Cánh cửa cung điện rộng mở, lần cuối hắn bước vào cánh cửa uy nghiêm hùng vĩ này đã là 11 năm trước.

  Điện Càn Khôn, Chiêu Hòa đế lặng lẽ ngồi án sau, trong tay là cuốn sổ con ghi lại mấy ghi chú ngày hôm trước.

  Tống Phúc Đức dẫn Ngụy Nghiên vào, bưng trà lên, quay người đóng cửa lại.

  "Mười một năm qua, tính tình của ngươi đã kiềm chế không ít." Chiêu Hòa Đế đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn con trai đã nhiều năm không gặp trong điện.

  Ngụy Nghiên thản nhiên cười nói: "Kiềm chế bản thân thì sao, không không kiềm chế thì sao đây."

  Chiêu Hòa Đế đưa tay che miệng ho khan hai tiếng, "Ngươi hẳn hiểu vì sao trẫm bắt ngươi trở về kinh."

"Chẳng qua là mấy đứa con trai phía dưới của người vô dụng, muốn ta giúp ngươi thu dọn cục diện rối rắm còn lại mà thôi." Ngụy Nghiên thản nhiên đáp, trên mặt không có biểu tình gì.

  Chiêu Hòa Đế ngừng ho, cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay đỏ tươi, nắm chặt quyền dưới án và nói: "Nếu ngươi cũng hiểu rõ như này, Mạc Bắc bên kia trẫm đã sắp xếp người yên ổn rồi, chiếu thư cũng đã ban, ngươi ở lại Thượng Kinh đi, chờ trẫm thoái vị."

  Ngụy Nghiên im lặng lắng nghe, mân mê chiếc nhẫn trên cán đao. Vốn vào cung không được mang theo đao, nhưng đây là ngoại lệ đặc biệt đối với Hoài An Vương.

  "Hôn sự giữa ta và tiểu nữ Thẩm gia, người đã sớm tính kế?" Ngụy Nghiên chỉ hỏi một câu này.

  Chiêu Hòa Đế xuất thần nhớ lại rồi nói: "Hai năm trước Tống Phúc Đức phạm sai lầm, trẫm đuổi hắn ra khỏi nội điện, bị người ta chèn ép sinh bệnh, chỉ có Thẩm Tuế Hàn âm thầm đi bắt mạch cho hắn, không biết vô tình hay cố ý có hỏi chuyện này."

  "Sau này trẫm phái người đi điều tra mới biết con trai cả Thẩm gia cũng bị chết trong trận lụt ở Vạn Thành năm đó. Người Thẩm gia một lòng điều tra chuyện này, ngươi lại không gặp người Thượng Kinh, vì vậy trâm đã truyền chỉ, tứ hôn cho ngươi, trên đó viết rõ lý do, lường trước việc ngươi nhìn thấy sẽ chấp nhận con gái út Thẩm gia, cùng nàng ta trở về."

  "Nhưng cũng không ngờ phải đợi tận 1 năm mới đem ngươi trở về được."

  Ngụy Nghiên nghe xong, tiếp tục, "Một khi đã như vậy, tại sao người lại hạ thánh chỉ hòa ly?"

  Chiêu Hòa Đế cười nói: "Trẫm nhìn ngươi lớn lên, tự hiểu tính tình của ngươi. 1 năm rồi mà ngươi vẫn giữ con gái út Thẩm gia ở Mạc Bắc, ngươi đương nhiên có tình cảm với nàng ta. Nếu không có đạo thánh chỉ nà, chỉ sợ còn phải chờ thêm."

  Ngụy Nghiên ánh mắt tối sầm, đột nhiên nhếch miệng cười nói: "Người dốc hết toàn lực, chỉ là muốn ta trở về tiếp nhận vị trí này?"

  Chiêu Hòa Đế gật đầu, "Trong cung không nhiều hoàng tử, xuất chúng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trẫm giao cho ngươi có thể ổn định triều đình, sau vào Hoàng Lăng còn có thể giải thích với Tổ tiên."

  "Ta không muốn làm Hoàng đế, hơn nữa người nguyện ý nhận cũng không phải không có. Binh mã ở trạm dịch đã chuẩn bị xong, buổi chiều ta sẽ trở về Mạc Bắc." Ngụy Nghiên chỉnh y phục đứng dậy, không nhìn ông nữa.

  Chiêu Hòa Đế ho dữ dội, "Nếu người rời khỏi Thượng Kinh một bước, trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn Hành Nghiêm của Vân Sơn Thư viện cùng con gái út Thẩm Du Khanh của phủ Thượng Thư."

  Ngụy Nghiên trợn mắt nhìn qua, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

  "Hành Chỉ, Thẩm Tuế Hàn đã biết việc ngươi làm, hắn ta sẽ không đồng ý hôn sự của ngươi và con gái út Thẩm gia đâu. Vương thị bệnh nặng, con gái út Thẩm gia cũng sẽ không theo ngươi về Mạc Bắc. Đợi 2 -3 năm sao, có cô gái nào nguyện ý đợi lâu như vậy. Ngươi với nàng ta chẳng qua chỉ có mấy tháng tình cảm, nàng cớ gì sẽ luôn nghĩ đến ngươi chứ."

  Chiêu Hòa Đế th ở dốc một lúc, chậm rãi nói tiếp: "Người mà trẫm sắp xếp đến Mạc Bắc là người năm đó đi theo ngươi - Tiểu Liễu, ngươi này anh dũng thiện chiến, đa mưu túc trí, đủ để điều binh. Tình hình trong triều như nào ngươi cũng đã rõ, nếu ngươi cứ khăng khăng mặc kệ thì chỉ biết giang sơn xã tắc này sẽ bị hủy hoại mà thôi.

  Trong đêm tối, phố phường nhộn nhịp phồn hoa từ lâu đã biến mất, không còn đám đông náo nhiệt.

  Ngụy Nghiên cưỡi ngựa phi nước đại đến ngoại thành, đến một ngọn núi nhỏ hướng bắc, tầm nhìn rộng có thể nhìn thấy hoang mạc ở Mạc Bắc.

  Nửa đêm, bóng người mặc Hồ phục bước nhanh, Ngụy Nghiên cầm một bình rượu, dùng trường đao cắt bỏ cành khô trước mặt, trên mặt không lộ vẻ gì, bước chân nhanh hơn. Sau nửa canh giờ lên đến đỉnh núi.

  Gió thổi qua, mỗi bước chân của hắn đều vô cùng vững vàng. Trên đỉnh có một cây cổ thụ, tan cây lơ lửng cao vút hướng bầu trời. Dưới gốc cây có một tấm bia đá, nhưng trên đó không khắc chữ.

  Ngụy Nghiên cầm đao ném bên cạnh tấm bia, đầu lưỡi li3m chân răng rồi khoanh chân ngồi xuống. Tay đặt hờ hững trên đùi, một lúc sau mở nút bầu rượu, hớp một ngụm, rượu nồng vào họng, còn lại chảy xuống cằm xuống cổ.

  Rượu còn một nửa, Ngụy Nghiên giơ tay đổ rượu xuống đất một cách lưu loát.

  Lông mày hắn nhíu vào nhau, sắc bén như lưỡi dao, chậm rãi kéo khóe môi, "Đã 11 năm rồi, nếu như ngươi còn sống, ông đây hiện giờ hận không thể cho ngươi thọc một đao."

  Gió thổi, lá khô rơi xuống, hắn vẫn cười như trước cuồng dã, nhưng không còn khí phách hăng hái năm xưa nữa.

  "Ngươi hại ta hơn mười năm còn chưa đủ, bây giờ người phụ nữ của ta lại bị ngươi hại." Nụ cười của Ngụy Nghiên lại vụt tắt khi nghĩ đến câu nói của nàng trong xe ngựa, kẻ ác không được phép tự do.

  Hắn lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài, là Vũ Lâm Lệnh lấy từ đáy vực Mạc Bắc. Chỉ vì khối lệnh bài hỏng này, không biết bao người đã bỏ mạng.

  Ở Mạc Bắc 11 năm, khi gặp được nàng, suýt nữa hắn đã quên đi những tội nghiệt mà mình đã đeo trên lưng bấy lâu nay.

  Ngụy Nghiên yết hầu cuộn lên, đột nhiên rút ra trường đao, một tiếng vang, mũi đao rơi xuống, tảng đá chính giữa vỡ ra, ầm một tiếng lăn xuống.

  ...

  Thẩm Tuế Hàn đêm nay trực, khi hết việc, ông không ở trong cung mà lên xe ngựa ngoài thượng viện.

  Đi được một lúc, xe ngựa đột ngột dừng lại, Thẩm Tuế Hàn hoang mang nghe thấy một giọng nói trầm ổn từ bên ngoài, "Mạc Bắc Hoài An Vương Ngụy Nghiên xin cầu kiến Thượng thư đại nhân."

  Thẩm Tuế Hàn hai mắt lạnh lùng, một tay vén rèm xe lên, ánh trăng rót xuống chiếu rọi một bóng người bên ngoài.

  Người bên ngoài đứng thẳng, hai tay nắm chặt, cao lớn đ ĩnh bạt như tùng, bóng lưng tuấn mỹ, lạnh lùng mà kiên nghị.

  Mạc Bắc Hoài An Vương ư, năm đó Tam hoàng tử trong cung có biết bao kiêu ngạo tự phụ, hiện tại còn biết cúi đầu kiềm chế.

  Thẩm Tuế Hàn chỉ nhìn thoáng qua, sau đó hạ rèm xe xuống, nói với gã sai vặt cưỡi ngựa: "Dừng lại làm gì, tiếp tục đi!"

  Ngụy Nghiên yết hầu lên xuống, mở miệng: "Ta đến đây vì chuyện của lệnh lang*."

*Lệnh lang: ý chỉ con trai người.

  Xe ngựa lại dừng lại, người bên trong hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"

  "Năm đó quân lệnh là do ta tự mình ban ra, cũng không thể nào biện minh, ta biết mình nghiệp chướng nặng nề, cho nên rời đến Mạc Bắc, vĩnh viễn ở lại biên quan." Ngụy Nghiên trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên vén áo quỳ xuống, hai tay ôm đao, trầm giọng nói: "10 năm qua chỉ coi như sống tạm, nếu Thượng thư muốn báo thù rửa hận cho lệnh lang, tối nay ta giao mạng này cho người."

  "Ta đã nói qua với Hoàng Thượng, một mình ta gánh vác hết thảy trách nhiệm, cũng sẽ không liên lụy tới Thẩm gia."

  "Bạn nghĩ rằng ta không dám sao?" Thẩm Tuế Hàn đột nhiên nói và xuống xe ngựa.

  Con đường này là một con hẻm tối tăm, ban ngày không có người đi qua, ban đêm càng không có người qua lại.

  Thẩm Tuế Hàn giận dữ phất tay áo, "Con trai lớn của ta khi đó mới đến tuổi nhược quán*, Oản Oản mới mười tuổi, nếu không phải được Hành Nghiêm cứu giúp, sao nó có thể sống đến hôm nay?"

*Nhược quán: Có khi gọi là "nhược quán chi niên"(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát d*c.

  "Mặc dù chuyện năm đó cũng không thể trách ngươi được, ai ở hoàn cảnh đó cũng không thể đưa ra lựa chọn, làm như vậy đã chu toàn nhất rồi. Nhưng đó là con trai ta, trưởng tử Thẩm gia ta!"

Trong bóng đêm ảm đạm, trường đao rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

  Phần cuối của chuôi đao có một dây đeo khác thường, là đồng tầm kết.

  Thẩm Tuế Hàn cố định mắt, nhìn kỹ và đột nhiên hỏi: "Đồng tâm kết này Oản Oản đưa cho ngươi?"

  Ngụy Nghiên không lường được ông sẽ nhìn ra, yên lặng gật đầu.

  Thẩm Tuế Hàn cau mày, đột nhiên hỏi, "Ngươi cùng nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

  Ngụy Nghiên nói: "Ta và nàng đã là phu thê thật rồi."

  Thẩm Tuế Hàn nghe ra ý tứ của hắn, chuyện trong đêm nay đều giải thích rõ ràng.

  "Khốn nạn!" Ông vỗ ngực giận dữ hét lên, "Sao ngươi có thể... sao ngươi có thể làm chuyện đồi bại như vậy! Oản Oản là bảo bối của Thẩm gia chúng ta, sao ngươi có thể khinh bạc nó như vậy!"

  "Ta chưa bao giờ khinh bạc nàng." Đôi mắt đen nhánh của Ngụy Nghiên trong bóng đêm vẫn kiên định, "Ta từng thề với núi sông Mạc Bắc, bên nhau bạc đầu, đến chết không đổi."

  "Ta giờ trong tay không có gì cả, có còn lại duy nhất nàng."

  Thẩm Tuế Hàn nói: "Oản Oản và anh trai từ nhỏ thân thiết, nó cố chấp chuyện này đã nhiều năm, nếu biết ngươi là người hại chết anh trai của nàng, ngươi nghĩ nó sẽ cam tâm tình nguyện làm thê tử của ngươi sao?"

  Ngụy Nghiên trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Nàng là ánh sáng duy nhất để ta cố sống trên đời này, ta chỉ hi vọng nàng có thể sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc."

  Thẩm Tuế Hàn ngẩn ra, không ngờ hắn lại nói điều này.

  Năm đó Tam hoàng tử danh tiếng như nào ông đã nghe qua, nhưng chưa từng thấy bộ dáng cúi mình của hắn như vậy.

  Thẩm Tuế Hàn quay lưng lại, nghĩ đến đứa con trai chết trẻ, trong lòng vẫn còn hận. Ông đột nhiên quay đầu lại, "Tối nay một đao này ta thay con trai trả, nếu ngươi có thể sống sót, chuyện này ta sẽ không dây dưa nữa."

  Ngụy Nghiên hai tay dâng đao, Thẩm Tuế Hàn nắm lấy chuôi đao, trong tay ước lượng, nghĩ đến đứa con trai bỏ mạng oan uổng, đôi mắt ông nên hung ác, nghiến răng và đâm mạnh vào bụng Ngụy Nghiên.

  Máu tuôn ra, nhuộm đỏ mãn bào của Thẩm Tuế Hàn. Ngụy Nghiên nắm lấy sống đao, mỉm cười nhẹ nhõm, cái mạng này, cuối cùng hắn cũng đền được.

  ...

  Ngụy Nghiên nói ngày mai mình sẽ rời đi, Thẩm Du Khanh vẫn luôn ghi nhớ. Thừa dịp cha không ở nhà, nàng đang định lẻn ra ngoài thì không hiểu sao biểu tỷ đột nhiên lại đến, dẫn nàng ra ngoài.

  "Biểu tỷ muốn dẫn muội đi đâu?" Thẩm Du Khanh hỏi thêm một chút.

  Hai người lên xe ngựa, Thẩm Du An nói: "Quán rượu mới bên kia đường Trường An có 3 món ngon, ta nghĩ muội thích, muốn dẫn muội đi ăn thử."

  Nghe vậy, Thẩm Du Khanh muốn từ chối: "Biểu tỷ, mẹ muội bệnh, muội muốn về chăm sóc người."

  "Ta đã nói với dì rồi, dì bảo ta dẫn muội đi chơi vui vẻ." Thẩm Du An lại nói.

  Thẩm Du Khanh không có gì để nói, đành đồng ý.

 Hai khắc sau đã đến quán rượu.

  Thẩm Du An đưa nàng xuống xe ngựa, vừa vào cửa, gã sai vặt như đã sớm sớm chuẩn bị, đưa hai người lên gian nhà trên lầu hai.

  Đẩy cửa ra, thoáng nhìn đã thấy người đàn ông đang ngồi bên trong.

  Hắn giống như có dự cảm, cũng nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, nàng thấy rõ đáy mắt hắn thâm đen, đôi môi mỏng tái nhợt nhợt nhạt, nước da yếu ớt, chỉ có đôi mắt đen láy sáng ngời.

  "Thẩm cô nương tới vừa lúc, đồ ăn vừa dọn lên, mời vào ngồi đi." Ngụy Ấn mở miệng trước.

  Thẩm Du An kéo Thẩm Du Khanh vào, tìm cho nàng một chỗ ngồi.

  Đôi mắt đen láy của Ngụy Nghiên lại nhìn về phía Ngụy Ấn, Ngụy Ấn nói: "Khéo trùng hợp, Tam đệ không nghĩ Thẩm cô nương tới sao?"

  Lúc hắn đến, Ngụy Ấn chỉ nói uống rượu, không nói rằng Thẩm Du Khanh cũng sẽ đến.

  Ngụy Nghiên không nói gì, Ngụy Ấn sững sờ vỗ trán, "Ta đột nhiên nhớ tới cá trong phủ còn chưa cho ăn, ta phải trở về xem một chút."

  "Ta đi cùng ngươi." Thẩm Du An cũng đứng dậy.

  Hai người cùng nhau ra khỏi nhà.

  Sau khi xuống lầu, Ngụy Ấn hơi khum tay, "Hôm nay cảm ơn Thẩm cô nương."

  Thẩm Du An trên mặt không nở nụ cười, "Ta cũng không phải vì ngươi."

  Nàng mặt không chút biểu cảm quay người lại, phất tay áo nói: "Không biết trắc phi trong phủ có vừa ý Đại hoàng tử hay không. Hay Đại hoàng tử đột nhiên đổi ý, chẳng có chuyện gì trêu chọc cô nương người ta."

  Ngụy Ấn nhẹ nhàng mỉm cười, "Mọi thứ trong phủ đều ổn, Thu Nhi dịu dàng quan tâm rất hợp ý ta"

  "Thật tốt quá!" Thẩm Du An cắn chặt môi, "Phụ thân đã đính hôn cho ta rồi, giữa tháng sau sẽ thành hôn, Đại hoàng tử đừng quên mang Trắc phi nương nương tới uống rượu nhé."

  Ngụy Âm nói: "Hẳn sẽ."

  Bóng người trước mặt đi xa, tùy hầu đi tới đẩy ghế gỗ của Ngụy Ấn, không khỏi nói: "Đại hoàng tử sao không giải thích với Thẩm cô nương, trong phủ không có trắc phi gì cả, lại còn khiến Thẩm cô nương hận ngài."

  Ngụy Nghiên sờ sờ nhẫn ngọc ở ngón cái, chậm rãi nói: "Lúc ấy ta sẽ nói nàng bị bệnh, đưa vào chùa tĩnh dưỡng, ngươi tra như thế nào rồi?"

  Tùy hầu đáp: "Ngài tâm đi, mọi chuyện đã được tra kỹ. Gia cảnh vị hôn thê của Thẩm cô nương trong sạch, trong phủ hòa thuận. Quan trọng nhất là tổ gia nhà họ có gia quy, đàn ông không được phép nạp thiếp. Thẩm cô nương sẽ không bị thiệt thòi."

  Ngụy Ấn gật đầu, "Qua tháng sau, thu dọn hành lý, đến trong chùa ở đi."

  Tùy hầu không khỏi đau lòng, "Đại hoàng tử, ngài tội gì phải làm như, ngài rõ ràng cùng Thẩm cô nương tâm đầu ý hợp..."

  Ngụy Ấn nhắm mắt lại, "Tâm đầu ý hợp có ích lợi gì, ta chỉ là phế nhân, đén cõng nàng còn không làm được, nói gì làm phu quân của nàng, chuyện này về sau đừng nói nữa."

  ...

  Trong phòng riêng.

  Thẩm Du Khanh thấy Ngụy Nghiên có gì đó không ổn, nàng liền xem mạch cho hắn, cau mày, "Chàng bị thương?"

  Ngụy Nghiên chỉ nhìn nàng, không nói lời nào.

  "Chuyện gì vậy?" Thẩm Du Khanh không thấy hắn phản ứng, muốn cởi áo của hắn.

  Tay đột nhiên bị bắt lấy, lòng bàn tay hắn áp vào mu bàn tay nàng, khẽ đặt lên môi, hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay nàng, có chút hơi ngứa.

  "Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Du Khanh hạ giọng.

  Ngụy Nghiên đã dùng tay còn lại ôm lấy eo nàng, ôm nàng vào ngực, vẫn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, khàn giọng nói: "Tạm thời ta sẽ không rời đi."

  Thẩm Du Khanh nghi hoặc nhìn hắn, vô thức sờ lên quầng thâm dưới mắt hắn, hỏi: "Tại sao?"

  "Khanh Khanh*." Hắn gọi nàng.

*Khanh khanh: lời gọi thân mật vợ, kiểu như gọi honey, baby,...

  "Hả?" Thẩm Du Khanh đáp lại.

Hắn thu cánh tay, mím môi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy hạt châu kia, nhẹ nhàng lần theo, hít thở đều.

  Tay Thẩm Du Khanh còn ở trên eo hắn, hắn hôn quá mạnh, nàng không nhịn được đưa tay về phía trước, cảm thấy có chút ẩm ướt, sau đó nghe thấy tiếng hắn kêu lên.

  Nàng cúi đầu, nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên tay, lông mày nhảy dựng, "Sao chàng bị thương nghiêm trọng như vậy?"

  "Ta không sao." Ngụy Nghiên nặng nề thở ra một hơi, muốn hôn lần nữa, lại bị Thẩm Du Khanh đẩy ra, "Thiếp sai người mang thuốc tới."

  Ngụy Nghiên ôm eo nàng, "Ta không chết được."

  "Cái gì không chết được, phải chết mới tính là chuyện lớn sao?"Thẩm Du Khanh tức giận đứng lên, mở cửa đi ra ngoài gọi người hầu, một lúc sau bưng hộp thuốc đi vào.

  Có thuốc và vải trắng để xử lý vết thương đơn giản.

  "Để thiếp xem." Thẩm Du Khanh nói.

  Ngụy Nghiên nhìn nàng một lúc rồi chậm rãi cởi áo ngoài, bên trong bọc nhiều lớp vải trắng, đỏ thẫm một mảnh, toàn bộ ng ực đều dính máu.

  Tấm vải trắng bị lột ra, vết rạch sâu, miệng vết thương còn chưa lành, máu tươi chảy ra ào ạt, nhìn mức độ nghiêm trọng của vết thương cũng biết người xuống tay có bao nhiêu vô tình.

  "Chàng còn không định nói sao?" Thẩm Du Khanh xoa thuốc, vết rạch quá sâu, nếu dùng chỉ thêm một phần lực, có lẽ bây giờ hắn đã không đứng dậy được.

  Sau khi quấn vải trắng lại, Ngụy Nghiên cười ôm lấy Thẩm Du Khanh, mặt cọ vào cổ nàng, "Kả thù quá nhiều, khắp nơi đều có người muốn giết ta."

  Cổ ngứa ngáy, Thẩm Du Khanh trừng mắt nhìn hắn một cái, "Chàng có thể an phận được không, đừng để bị thương."

  "Lo lắng cho ta sao?" Hắn cười.

  Thẩm Du Khanh nói: "Thiếp sợ chàng vì cưới ta mà mất mạng."

  Ngụy Nghiên nhếch khóe môi, lại không nhịn được nở nụ cười, càng ôm chặt hơn, "Đợi mọi chuyện ổn thỏa, ta có chuyện muốn nói với nàng.."

  Thẩm Du Khanh tim đập thình thịch, không hiểu sao cảm thấy lúc này hắn có chút nghiêm túc, muốn hỏi hắn định nói cái gì, nhưng cổ họng lại nghẹn lại, không hỏi ra được.

  "Được." Cuối cùng nàng đáp lại một câu.