Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 70: Ký ức quay lại (6)



Từ trước tới nay, Thanh Lương Cốc luôn mộc mạc, vắng lặng, xa cách thế giới bên ngoài, vào buổi tối ngày mồng một tháng ba lại là một ngày náo nhiệt ầm ĩ suốt cả đêm.

Đốm sáng màu xanh lam, vàng óng, trắng thuần bắn tung tóe, tú cầu như xoay tròn giữa không trung, các mảnh vụn tung bay vô cùng xán lạn.

Tay trái Từ Hành Chi xách một vò rượu to bằng cái rổ, ngồi dựa vào bên sườn dốc, uống một ngụm, tay phải cầm một quả pháo hoa đã châm ngòi nổ, giơ lên đỉnh đầu: “Ôn tóc trắng, ngươi nhìn cho rõ, ta bắn một quả thật xịn cho ngươi.”

Ôn Tuyết Trần ngồi cạnh chưa nói gì, Khúc Trì đã cuống lên: “Hành Chi, mau bỏ ra! Tay sẽ bị thương đó!”

Chu Bắc Nam vác thương đứng dậy, xì một tiếng: “Khúc Trì, kệ hắn, lát nữa hắn làm nổ tung tay mình, vị trí đứng đầu thiên bảng lần sau sẽ chỉ còn hai chúng ta cạnh tranh với nhau thôi.”

Từ Hành Chi nghe vậy thì hơi điều chỉnh vị trí pháo hoa, ngòi cháy hơn nửa rồi y mới bỏ tay ra, pháo hoa bay lên lên một nửa rồi nổ ầm ở tầng trời thấp, bụi sáng bay lả tả, rơi vào đầu Chu Bắc Nam khiến đầu hắn ta dính đầy bụi bặm.

Đột nhiên bị bụi dính đầy mặt, Chu Bắc Nam nhảy bật lên: “Mẹ nó!”

Có rất nhiều đệ tử cầm pháo hoa, vui cười chạy tới chạy lui cách bọn họ không xa, có thể thấy Nguyên Như Trú là trung tâm trong nhóm nữ đệ tử. Pháo hoa trong tay nàng rất đa dạng xinh đẹp, không ít nữ đệ tử của môn phái khác xin nàng bắn nhiều pháo hơn, rì rầm ríu rít xúm lại đùa nghịch với nhau.

Ôn Tuyết Trần xoa lỗ tai: “Thanh Lương Cốc bọn ta có ầm ĩ thế này bao giờ đâu chứ?”

Từ Hành Chi buông vò rượu xuống: “Mai lại phải chuẩn bị cả một ngày, ngày kia là đại hôn của ngươi rồi. Giờ không ồn ào, chẳng lẽ đợi tới lúc các vị quân trưởng đến à? Thế thì có chơi được không?”

Ôn Tuyết Trần kiếm chế ý cười bên khóe miệng, nghiêm mặt nói: “Đúng là chẳng ra thể thống gì.”

Từ Hành Chi cười hì hì ngồi xuống tay vịn xe lăn của hắn ta: “Mọi người chơi vui lắm, chủ nhà nên chiều theo ý khách, không thích cũng phải chịu.”

Y nói xong thì nhìn đôi chân thon dài yếu ớt của Ôn Tuyết Trần bằng ánh mắt mờ ám: “Nói đi cũng phải nói lại, Tuyết Trần, ngươi có được không thế? Mấy người bọn ta chứng kiến Tiểu Huyền Nhi trưởng thành, muội ấy gả tới đây cũng không thể chịu thiệt được.”

Ôn Tuyết Trần nhếch môi cười khẩy coi như đáp lời.

“Ngươi thì đầy đủ tay chân đấy.” Chu Bắc Nam cũng học theo Từ Hành Chi, ngồi xuống bên tay vịn còn lại của xe lăn của Ôn Tuyết Trần: “Nhưng bao giờ ngươi mới thành thân? Dù tìm được đạo lữ...”

Hắn ta chưa nói hết câu đã bị Ôn Tuyết Trần đẩy xuống khỏi xe lăn không khách sáo chút nào.

Chu Bắc Nam tức giận giậm chân: “Dựa vào đâu hắn ngồi được mà ta lại không?”

Ôn Tuyết Trần ghét bỏ nói: “Cả người đầy bụi, bẩn muốn chết.”

“...” Chu Bắc Nam nghiến răng nghiến lợi, căm giận nói: "Ông đây không so đo với ngươi tránh cho muội muội ta gả tới đây ngươi lại bắt nạt muội ấy.”

Từ Hành Chi ở cạnh ngồi yên xem trâu bò đánh nhau, vui vẻ cực kỳ.

Ôn Tuyết Trần quay đầu nhìn y: “Nhưng Bắc Nam nói rất có lý. Ngươi cũng nên suy nghĩ về chuyện đạo lữ đi, có thêm một người ràng buộc ngươi để ngươi bớt lông bông chẳng ra làm sao suốt ngày nữa.”

Từ Hành Chi cợt nhả: “Coi kìa, coi kìa, bản thân mình còn chưa vào động phòng mà đã lo lắng cho hôn sự của người khác rồi.”

Ôn Tuyết Trần hờ hững nói: “Không phải ngươi và Mạnh Trọng Quang cũng rất tốt đó sao?”

“Hắn...” Từ Hành Chi bỗng nghẹn lời, vươn tay gãi cổ, mất tự nhiên: "Nhóc con ấy, hiểu gì chứ.”

Ôn Tuyết Trần nhìn chằm chằm vào y: “Hắn không được? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nhớ tới Cửu Chi Đăng sao?”

“Chuyện này liên quan gì tới Tiểu Đăng chứ?”

Từ Hành Chi càng ngày càng thấy khó hiểu, y không nghĩ nữa, giữ vai hắn ta: “Ngươi đó, bớt lo cho ta đi. Kia kìa...” Y chỉ sang Khúc Trì: "Nhìn vị đó đi, hắn lớn hơn ta bốn tuổi đấy.”

Khúc Trì không ngờ nói đi nói lại lại vòng tới chỗ mình, bật cười: “Từ khi sư phụ phi thăng, mọi việc ở Đan Dương Phong đều do ta quản lý, ta làm gì có thời gian nghĩ tới mấy việc này chứ.”

Ôn Tuyết Trần không nhìn Khúc Trì: “Ta không quản được hắn. Ta chỉ muốn quản ngươi thôi đấy.”

Từ Hành Chi chẳng thèm quan tâm, cười đùa nhảy xuống xe lăn của hắn ta: “Ngươi chỉ cần nghĩ xem đối xử tốt với Tiểu Huyền Nhi thế nào thôi, tầm này sang năm cho ta có thêm đứa cháu là được, chuyện của ta không cần ngươi bận tâm.”

Y đi lên trước mấy bước, lấy một cái pháo có hình dạng kỳ lạ trong đống pháo hoa ra, nhảy lên sườn dốc mà y vừa nằm, dùng mồi lửa đốt dây ngòi, chờ kíp nổ cháy lên: “Tuyết Trần, xem ta bắn cho ngươi một cái xịn hơn này.”

Mấy giây sau, y buông tay ra, pháo hoa xao động không ngừng bay tới tầng không trung thấp, đốm sáng nhỏ như phù du bừng nở trên đỉnh đầu bốn người.

Từ Hành Chi dang hai tay ra, cười nhìn hắn ta.

Ôn Tuyết Trần chẳng biết phải làm sao: “Ngươi...”

Nhưng hắn ta vừa cất lời, mấy nghìn bông pháo hoa ở phía sau Từ Hành Chi bỗng vụt thẳng lên trời cao như dời non lấp biển, tia sáng giao hoa lẫn lộn, chùm sáng nổ tung liên tiếp dần dần tạo thành hai chữ lớn che kín bầu trời.

“Tuyết, Huyền.”

Hai chữ ấy lơ lửng phía chân trời, mãi một lúc lâu vẫn không tan biến.

Chu Huyền đã có mặt ở một căn tứ hợp viện bên ngoài Thanh Lương Cốc, chỉ đợi tới ngày mai xuất giá, nàng ở đó cũng nhìn thấy cảnh đẹp ngàn hoa bừng nở ở nơi này.

Ngàn vạn đốm lửa rơi xuống vai Từ Hành Chi, chiếu rọi gương mặt y sáng bừng, không chút gò bó.

Các đệ tử đều hoa hết cả mắt, chỉ có các nữ đệ tử nhìn thấy vùng trời ấy sững sờ chốc lát rồi hoan hô nhảy nhót cả lên, ai nấy đều vui vẻ hơn cả bản thân mình xuất giá.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dây buộc tóc màu xanh biếc của Từ Hành Chi bị gió thổi tung bay, y lớn tiếng nói: “Tuyết Trần, đây là quà tân hôn ta tặng cho ngươi và Tiểu Huyền Nhi, thích không?”

Ôn Tuyết Trần ngửa đầu nhìn trời, im lặng không nói gì.

“Chậc.” Từ Hành Chi bước mấy bước thong thả đi xuống sườn dốc, gấp quạt trong tay lại, gõ lên ngực Ôn Tuyết Trần: "Nói gì đi chứ.”

“Ngươi lấy pháo hoa này ở đâu ra vậy? Ta thấy không ồn lắm, cũng không bị chấn động.” Ôn Tuyết Trần nói.

Từ Hành Chi nhướng mày khẽ cười: “Ta tự làm từng cái một đó. Tâm bệnh của ngươi chắc hẳn không chịu được ầm ĩ bùm bùm. Thế nào, được không?”

“Chỉ vì bắn ra hai chữ ấy thôi à?”

Từ Hành Chi thong dong: “Đương nhiên là chỉ vì bắn ra hai chữ ấy. Thế vẫn chưa đủ sao?”

Ôn Tuyết Trần cúi đầu, ngắm nghía cổ tay áo của mình, than thở: “Ai làm đạo lữ của ngươi thì thật may mắn.”

“Sao lại cái này nữa rồi, có thấy phiền không hả?” Từ Hành Chi oán giận: "Ngươi là mẫu thân ta đấy à?”

Ôn Tuyết Trần khẽ nở nụ cười ấm áp, dù cụp khóe môi xuống rất nhanh nhưng trong mắt hắn ta vẫn cứ lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ hiếm thấy.

Sau một đợt ồn ào, đệ tử Phong Lăng tới tham gia hôn lễ ai về điện dành cho khách của người nấy, Từ Hành Chi mệt mỏi ngáp một cái, phe phẩy quạt đi về điện của mình.

Từ xa đã thấy đèn đuốc trong điện chập chờn, khóe miệng Từ Hành Chi vô thức nhếch lên, mãi tới tận khi đi tới trước cửa điện mới hạ xuống.

Giây phút đẩy cửa vào, y bị ai đó ôm eo bế ngang lên, xoay mấy vòng tại chỗ, xoay mãi tới tận khi y kêu lên: “Eo, eo!”

Nghe Từ Hành Chi kêu đau, Mạnh Trọng Quang hôn lên má y một cái, không cam lòng thả y xuống: “Sư huynh đi chơi với người khác, bỏ một mình Trọng Quang ở trong phòng.”

Trước đó mấy ngày Từ Hành Chi làm pháo hoa khiến vết thương ở eo tái phát, bây giờ không thể cử động nhiều được nhưng y lại thấy đỡ eo khó coi, đành phải khập khiễng đi tới bàn đọc sách, lôi cái ghế mềm ra ngồi xuống: “Ngươi tự nghĩ coi mình đã làm những gì?”

Mạnh Trọng Quang không phục: “Ta chỉ nhân lúc sư huynh ngủ hôn sư huynh...”

“Rồi tiện tay cởi quần của ta?”

“Ta nhớ sư huynh mà.” Mạnh Trọng Quang phồng miệng ấm ức nói: "Sư huynh ra ngoài làm một nhiệm vụ thôi mà nửa tháng chẳng thấy tăm hơi, Trọng Quang ngồi canh căn phòng trống, trong lòng khó chịu, nhìn thấy sư huynh lại không kìm lòng được...”

“Lần sau cho ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ một mình ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.” Từ Hành Chi cầm một cuốn thẻ tre kín chữ trên bàn lên, che ý cười bên miệng: "Kinh văn mà ta bảo ngươi chép đã xong chưa?”

Từ Hành Chi nhìn sang bỗng dở khóc dở cười.

Mới đầu Mạnh Trọng Quang còn chép kinh văn đàng hoàng mà chữ viết càng về sau càng lộn xộn, trông y như thằn lằn, quanh co vòng vèo lượn tới lượn lui:

“Sư huynh ra ngoài nửa canh giờ. Huynh đi đâu thế, tới chỗ Nguyên sư tỷ hay lại đi tìm Tạp Tứ?”

“Sư huynh ra ngoài một canh giờ, bao giờ sư huynh mới về?”

“Hai canh giờ. Trọng Quang nhớ sư huynh. Muốn tách chân sư huynh ra...”

Đọc tới đây, Từ Hành Chi mặt không biến sắc gấp thẻ tre lại: “Đây là kinh văn ngươi chép đấy à?”

Mạnh Trọng Quang hùng hồn: “Đúng vậy.”

Hắn biết xấu hổ dù một chút xíu thôi thì y cũng thôi, mặt dày như thế, Từ Hành Chi lại không biết phải làm thế nào: “Tối nay ngươi qua điện của đệ tử mà ngủ đi.”

Mạnh Trọng Quang không nói gì, quỳ thụp xuống đất luôn, lết hai bước tới trước, ôm đùi Từ Hành Chi, đặt cằm lên đầu gối y làm nũng: “Sư huynh, sư huynh, ta biết sai rồi, sau này không làm thế nữa. Huynh đừng đuổi ta mà, ta làm ấm giường cho huynh.”

Từ Hành Chi quay đầu đi, cố gắng nhịn cười: “Làm ấm giường gì chứ? Ngủ đất đi. Nếu nửa đêm dám trèo lên giường một bước thì cút sang điện đệ tử. Nghe chưa?”

Thấy Từ Hành Chi chịu nhân nhượng, mặt mày Mạnh Trọng Quang hớn hở đứng phắt lên, nhào vào lòng Từ Hành Chi, khẽ hôn lên trán y, đầu ngón tay ám muội lướt qua nốt lệ chí xinh đẹp dưới mắt y: “Ta giúp sư huynh lấy nước rửa mặt.”

Hôn nhẹ y một cái xong, hắn hài lòng quay người đi mất, để lại một mình Từ Hành Chi xoa cái trán bị hắn hôn nóng lên, còn cười mắng: “Tên nhóc thối.”

Hôn sự của Ôn Tuyết Trần được thông báo rộng rãi từ một năm trước rồi, mãi tới tận ngày cử hành hôn lễ chính thức, tất cả các giai đoạn đã được sắp xếp rõ ràng, mọi thứ đều được chuẩn bị, tất cả mọi việc đều đâu vào đấy rồi, không lộn xộn chút nào.

Từ sáng sớm, quân trưởng của bốn môn phái dồn dập tới.

Quảng Phủ Quân ở lại núi xử lý công việc không thể tới tham gia, chỉ gửi quà chúc mừng, Thanh Tĩnh Quân trước giờ không màng thế sự lại chạy tới.

Theo như lời Thanh Tĩnh Quân thì là: “Rượu mà Thanh Lương Cốc giấu lúc nào cũng ngon, đương nhiên ta phải tới nếm thử.”

Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam và Khúc Trì đều trở thành người đón khách cho Ôn Tuyết Trần, chịu trách nhiệm tiếp đón khách khứa và xướng lễ, bận bịu từ sáng sớm.

Chu Bắc Nam vừa nhìn thấy Từ Hành Chi đã nhíu mày lại: “Giờ này mà ngươi lại uống rượu?”

“Sáng sớm uống rượu cho đầu óc tỉnh táo hơn.” Từ Hành Chi không bận tâm lắm: "Cũng đâu có uống say, không làm hỏng chuyện chính được đâu.”

Đợi y đi mất, Chu Bắc Nam và Khúc Trì đứng sóng vai, Chu Bắc Nam lo lắng không thôi: “Không phải Hành Chi có tình cảm với Cửu Chi Đăng thật đó chứ? Cửu Chi Đăng đi gần một năm rồi, sao hắn vẫn uống rượu sống qua ngày thế?”

“Hành Chi quá trọng tình nghĩa, không nghĩ thoáng ra được, có thể hiểu cho hắn.” Khúc Trì ôn hòa nói: “Nhưng mà cũng nên khuyên bảo hắn.”

“Cửu Chi Đăng sống không tệ.” Chu Bắc Nam hơi buồn bực: “Hai ca ca của hắn một kẻ thì làm phản, một kẻ thì bệnh chết, hắn được Lục Vân Hạc nâng đỡ ngồi lên vị trí ma tôn, Hành Chi cần gì phải...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Một con rối mà thôi, ma tôn gì chứ.” Khúc Trì nói: “E là người nắm quyền thật sự ở ma đạo là Lục Vân Hạc sau lưng hắn.”

Chu Bắc Nam muốn than phiền gì đó nhưng thấy Khúc Trì quay người lại, điềm đạm nhìn hắn ta: “Bắc Nam, ngươi biết nhiều chuyện ở ma đạo quá nhỉ.”

Chu Bắc Nam: “Hả?”

“Nhị ca Cửu Chi Đăng bệnh chết vẫn đang được giữ bí mật chưa thông báo ra bên ngoài, sao người lại biết?”

Chu Bắc Nam đỏ mặt, cứng miệng hỏi ngược lại: “Thế sao ngươi biết?”

“Ta quan tâm Hành Chi nên đi hỏi thăm. Ngươi thì sao?”

“Ta...” Chu Bắc Nam nói một hơi suýt thì nghẹt thở: "Ta rảnh rỗi, được chưa?”

Dứt lời, hắn ta vung vẩy tay, giận đùng đùng đi tới trước, bỏ lại Khúc Trì một mình mỉm cười nhìn bóng lưng hắn ta.

Nhưng Chu Bắc Nam mới đi được mấy bước lại nghe lối vào Thanh Lương Cốc có tiếng thông báo truyền tới: “Ma tôn Cửu Chi Đăng đến...”

Khúc Trì ngẩng đầu lên, Chu Bắc Nam bỗng dừng chân, trên đài cao tiếp đón khách cách đó không xa, Từ Hành Chi đang nói chuyện phiếm với Thanh Tĩnh Quân cũng quay đầu lại, ngạc nhiên không thôi.

Các vị quân trưởng ngồi trên đài cao bắt đầu bàn tán, Thanh Tĩnh Quân vung tay lên, giọng điệu ấm áp tuyên bố: “Các vị bình tĩnh đừng nóng, ta gửi thiệp mời hắn tới đó. Dù sao hắn cũng là đồ đệ của ta, hai bên tiên ma đã ngừng chiến nhiều năm, mời hắn tham gia tiệc vui cũng là hành động thể hiện tình hữu nghị giữa hai bên.”

Mặc dù Thanh Tĩnh Quân nói với giọng điệu rất hòa nhã nhưng trong số các vị tiên quân, ông có địa vị cao bật hơn hẳn nên không ai dám chỉ trích gì, chỉ biết cười nói không sao.

Từ Hành Chi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhỏ giọng gọi: “Sư phụ?”

Thanh Tĩnh Quân nghiêng người về phía y, cũng nhỏ giọng nói: “Vui không?”

Thấy Từ Hành Chi vui ra mặt, biểu cảm trên mặt Thanh Tĩnh Quân càng dịu dàng hơn: “Vui là được.”

“Sư phụ suy nghĩ thật chu đáo.” Từ Hành Chi mặt mày hớn hở: “Thật sự lâu lắm rồi con không gặp Tiểu Đăng.”

Ai ngờ Thanh Tĩnh Quân lại nói thẳng: “Ta đâu nghĩ chu đáo được gì, ban đầu ta không hề nghĩ tới việc mời hắn tới. Có người gửi thư cho ta, mời ta tự tay viết một bức thư mời gửi tới tổng đàn ma đạo nên ta mới viết.”

Người phụ trách lễ nghi ở cửa cốc nhận danh sách quà mừng Cửu Chi Đăng đưa tới, tiếng báo quà mừng vang dội khắp nơi trong cốc.

Trong lúc người phụ trách lễ nghi báo tên quà mừng, Chu Bắc Nam lo âu nhìn Ôn Tuyết Trần đang chăm chú mặc cát phục, thấy hắn ta không hề có vẻ ghét chê hận thù hay ngạc nhiên gì cả, còn thoáng thấy nét cười.

Nhìn dáng vẻ ấy của hắn ta, Chu Bắc Nam hiểu ra ngay: “Ngươi mời hắn tới?”

Ôn Tuyết Trần hơi ngẩng mặt lên: “Nếu hắn đã nhậm chức ma tôn rồi, ta phải thử xem hắn có ý đồ ý với bốn môn phái hay không. Lễ thành hôn của ta là cơ hội tuyệt vời để quan sát tình hình. Ta bèn viết một bức thư nhờ Thanh Tĩnh Quân. Thanh Tĩnh Quân tự tay viết thư gửi tới tổng đàn ma đạo, không tin hắn không tới.”

Chu Bắc Nam hỏi ngược lại: “Thế sao ngươi không để Từ Hành Chi viết thư? Bây giờ hắn chấn chỉnh ma đạo đang trên đà ổn định nên nhiều việc rối rắm. Thanh Tĩnh Quân tự tay viết thì đương nhiên hắn sẽ không từ chối, nhưng nếu để Từ Hành Chi tự tay viết mời hắn đến thì hắn càng không từ chối.”

Ôn Tuyết Trần: “...”

Chu Bắc Nam nheo mắt: “Ngươi muốn cho Từ Hành Chi niềm vui bất ngờ?”

Mặt Ôn Tuyết Trần bị cát phục đỏ thẫm nhuốm màu phơn phớt đỏ, dùng sức chỉnh xe lăn: “Nói linh tinh.”

Danh sách quà mừng quá dài, người phụ trách lễ nghi đọc danh sách quà mừng trong một khắc mới đọc hết. Tới khi câu cuối cùng vừa dứt, Cửu Chi Đăng cũng chậm rãi bước vào sơn môn.

Hắn ta mặc bộ đồ thường ngày màu xanh thẫm nhưng không giấu nổi dáng vẻ trang nhã như hạc, phong thái lành lạnh như ánh trăng chiếu vào cửa sổ màu xanh ngọc của hắn ta. Đi chéo phía sau hắn ta là Lục Vân Hạc mặc bộ đồ màu xanh đen.

Hắn ta đi dọc đường chính tới trước đài cao. Không chờ Lục Vân Hạc ngăn cản, hắn ta đã hất tay áo, cúi người bái lạy: “Sư phụ.”

Lục Vân Hạc đành chịu, quỳ xuống theo hắn ta.

Nhìn qua thì hành vi này không có vấn đề gì cả nhưng lại khiến Chu Bắc Nam, Ôn Tuyết Trần và mấy vị tiên quân chau mày lại.

Trông thế này thì Cửu Chi Đăng không có vẻ gì giống con rối cả, tiến lùi tự chủ như thế cơ mà, ngược lại hình như Lục Vân Hạc có chút kiêng dè Cửu Chi Đăng thì phải?

Bái lạy Thanh Tĩnh Quân xong, Cửu Chi Đăng dập đầu thật sâu trước đài cao: “Sư huynh.”

Cửu Chi Đăng không khiến Từ Hành Chi lúng túng, thời gian lạy y ngắn hơn so với Thanh Tĩnh Quân.

Lục Vân Hạc hành lễ theo Cửu Chi Đăng thêm một lần nữa.

Cửu Chi Đăng vái chào từng vị tiên quân ở đây rồi mới cất lời một cách đúng mực: “Các vị quân trưởng, hôm nay vãn bối mạo muội tới chúc mừng, thật sự đã làm phiền, mong các vị thứ lỗi.”

Cử chỉ lời nói của hắn ta vừa phải thích hợp, dù có tiên quân nào ở đây căm ghét người khác đạo nhưng đều là khách mời, họ không tiện tỏ vẻ gì với Cửu Chi Đăng, ai nấy đều gật đầu đáp lễ với hắn ta.

Từ Hành Chi và Thanh Tĩnh Quân nhìn nhau, y đi lên mấy bước đỡ cánh tay hắn ta, y nâng Cửu Chi Đăng dậy giọng điệu mặt mày đều chứa ý cười thoải mái: “Ma tôn đại nhân, mời ngồi.”

Chạm phải bàn tay hơi lạnh của Từ Hành Chi, Cửu Chi Đăng vốn bình tĩnh thong dong từ lúc bước vào cửa mà lúc này lại phấn khích tới mức run rẩy, hắn ta nắm chặt cánh tay y, một lúc sau vẫn không chịu buông ra, đôi môi nhợt nhạt cũng ửng đỏ mê người: “Sư huynh...”

Cách đó không xa, mặt Mạnh Trọng Quang hoàn toàn tối sầm xuống.