Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 33: Người quen với cũ



Nghe đến 2 từ Thịnh Hoa đã khiến cho Bùi Doãn Hy phải nán lại cô kéo lấy tay Bác Minh Vương như muốn dừng lại một chút.

“Đợi một chút đã mấy phút thôi” Ánh mắt ấy hướng lên phía màn hình lớn trong lòng tràn đầy sự vui mừng, cuối cùng Thịnh Hoa cũng đến ngày tàn. Quả báo đến muộn nhưng nhất định sẽ đến. Đã là thứ không tốt thì trường tồn lâu dài là chẳng hề xứng đáng nó càng đứng lâu chỉ tổn thêm hại người.

Được ví như một nơi giải trí có tiếng, cái mác ấy trang trọng thật nhưng bên trong lại thối nát hà tiện đến đáng sợ. Đã từng là trốn cũ nương thân từng trải, may mắn trước cám dỗ áp bức cô vẫn là cô không bị cái xấu che mờ mắt. Thoát khỏi nó rồi mới thấy được tương lai phía trước nó sáng lạn ra sao. Nghĩ lại việc làm trước kia là không hề hối hận quả thực là một quyết định đúng đắn.

Nếu lúc đó chịu khuất phục thì đã chẳng có Bùi Doãn Hy của bây giờ, danh tiếng, thực lực đều có dựa vào chính sức bản thân đi lên.

Hôm nay tâm trạng tốt môi khẽ cười cô quay người lại, vậy có lẽ xem đủ rồi thứ muốn thấy cũng đã thấy trong lòng hả dạ “Minh Vương về thôi”

Ra đến trước cửa cô vô tình va phải một người phụ nữ đang hớt hải chạy vào khiến cho nhất thời không dữ được thăng bằng mà ngả người ra phía sau may mắn được Bác Minh Vương quàng tay qua eo mà đỡ lấy còn người kia thì không tốt như vậy ngã thẳng xuống nền sàn.

Vốn bản tính là hạng nóng nảy người phụ nữ kia nhanh chóng đứng phắt dậy định dạy dỗ cô một trận ra trò thì…

"Bùi Doãn Hy là cô? "

“Lý Thi Mạc, chào chị Lý lâu rồi không gặp” Duyên phận trùng hợp làm sao quả nhiên là hữu duyên người cũ gặp lại.

"Hai người quen nhau sao " Bác Minh Vương nhìn phản ứng thì tò mò mà hỏi.

“Người quen cũ”

Cô nở nụ cười ma quái mà nhìn người phụ nữ trước mặt “Lâu rồi còn nhớ em không” Mắt nhìn một lượt dáng vẻ chật vật này của Lý Thi Mạc sơ qua cũng biết chị ta đang chạy trốn cũng phải thôi nói ra thì toàn làm mấy chuyện phạm pháp pháp “Mua bán tình dục”. Mà được cái chị ta là người cố chấp với mua sắm cho dù có chết cũng phải có đồ trên tay. Người ta bỏ của chạy lấy người còn không kịp xem chị ta xem gợi tả bằng hai từ “Ngu ngốc”

“Bùi Doãn Hy có chết tôi cũng không quên, tất cả đều là do cô mà ra hối hận thật nếu lúc đó tôi không chọn cô thì tốt biết mấy cũng sẽ không có ngày hôm nay” Ánh mắt Thi Mạc hiện lên đường vân máu ả hận cô, hận thấu tận xương tủy.

“Chị không chạy sao cảnh sát sắp đuổi đến nơi rồi kìa sẽ vào tù dưỡng già đó” Bùi Doãn Hy có ý tốt khuyên bảo nhưng chỉ là người nào không muốn nghe, lười nói chuyện với ả cũng không muốn dây dưa mãi với người không đáng chỉ tổ thêm hại tinh thần nên là cô chọn cách đi về.

“Vậy chị bảo trọng thượng lộ bình an” Ẩn ý hai mặt vừa mang tính cổ vũ động viên trong hoàn cảnh của ả lại là châm biếng.

Ai đi đường nấy hướng ánh mắt căm phẫn nhìn theo phía bóng lưng của Bùi Doãn Hy tay Lý Thi Mạc nắm chặt lại đã dỉ máu “Rồi tao sẽ trả lại mối nhục này”

Ả khôn nhưng mà lại cũng rất ngu chết đến nơi nhưng mua sắm vẫn ưu tiên lên đầu có chết cũng phải mua mua và mua. Nơi đây an ninh không thiếu bị tóm là điều vô cùng dễ dàng.

Tay đang lân li chiếc túi sách hàng hiệu đời mới nhất được trưng bày trên kệ hàng xa xỉ đột nhiên từ đâu có một đám người mặc đồ đen trên người là vũ khí tiến vào. Ả bị bắt lại rồi nếu biết đường mà lẩn chốn có phải tốt hơn không?

“Các người làm gì đó thả tôi ra” Cố Thi Mạc vùng vẫy để chạy thoát nhưng là quá muộn, một sao có thể địch lại mười ả nhanh chóng bị khống chế rồi áp rải lên xe trước còn mắt hướng theo của biết bao nhiêu người. Người lạ có cũng có mà người quen cũng vô số nhiều. Từ nay danh tiếng chính thức sụp để hình tượng tiền tài đi về đâu. Suốt quãng đời còn lại chỉ biết ngồi trong tù bốn phía là bốn bức tường lạnh lẽo. Ác giả ác báo!

Đang chạy xe trên đường cao tốc thì đột nhiên chiếc xe cảnh sát áp dải Lý Thi Mạc đi ngang qua Bùi Doãn Hy có thể dễ dàng thấy ả qua khung cửa kính. Dường như cũng nhận thấy có ánh mắt đang hướng về phía mình Thi Mạc quay mặt lại hai mắt nhất thời chạm phải nhau. Tuy là chỉ trong giây lát nhưng cô thấy ả cười có thể là do ảo giác chăng trong lòng trực trào một cảm giác bất an khó tả.

“Ả nhất định sẽ trở lại trả thù!”