Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 69



Mặc dù kết quả kì thi thử thứ hai đã tiến bộ rất nhiều, nhưng không vì vậy mà Lục Vân Đàn chủ quan. Cô vẫn thức khuya dậy sớm chăm chỉ học tập, chẳng sợ không có điều kiện thì cô cũng sẽ cố gắng tạo điều kiện để học tập, dù là đang trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ. Chẳng hạn như hôm nay, một ngày thứ tư bình thường như bao ngày khác, vào tiết tự học buổi tối thứ hai, vừa mới học được một nửa thời gian, phòng học đột nhiên chìm vào trong bóng tối, tất cả học sinh trường THPT Đông Phụ số 2 không khỏi ngơ ngác trong chốc lát, sau đó vô cùng phấn khích ngỡ ngàng khi phát hiện ra một điều rằng: Trường cúp điện rồi!

Quá đã!

Toàn bộ giáo viên và học sinh trường đợi trong bóng tối nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có điện trở lại, trong phòng học tối om đến mức không thể nhìn thấy rõ cái gì, xem ra có lẽ hai tiết tự học còn lại chắc chắn không thể tiếp tục.

Có tin đồn nói rằng máy biến áp của trường đã bị hư, không thể sửa chữa được luôn, cho nên lãnh đạo nhà trường đã quyết định tổ chức cho học sinh về ký túc xá sớm.

Ký túc xá cũng không có điện, nhóm những người học kém, lười học có thể nhân cơ hội này để ngủ sớm hoặc chơi điện thoại mà không cần phải cảm thấy hổ thẹn. Còn nhóm những người học giỏi siêng năng học hành thì đành phải bật đèn điện nhỏ lên, tiếp tục học tập vươn lên trong bóng đêm dài đằng đẵng.

Tuy rằng Lục Vân Đàn cũng có chút ý muốn được lười biếng, nhưng bây giờ cô không thể cứ xuôi theo ý mình muốn. Bởi cô muốn trở thành một học sinh giỏi và đạt được thành tích cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Thế nên cô cũng lấy chiếc đèn điện nhỏ của mình, ngồi vào bàn học dưới giường, tiếp tục làm bài tập môn vật lý.

Bài tập môn vật lý hôm nay siêu khó, trên trang giấy mỏng màu xanh xám tràn nét bi thương, đặc biệt là câu hỏi cuối cùng về sự kết hợp giữa điện trường và từ trường, quả thật khiến người ta không khỏi đau đầu.

Sau khi ủ rũ nhíu mày nguệch ngoạc trên giấy một lúc, cô xác nhận rằng bản thân không có khả năng tự trả lời câu hỏi này, bèn lên mạng tìm kiếm sự giúp đỡ từ người ngoài bằng cách: Gửi tin nhắn WeChat cho nghệ nhân gấp giấy.

Trước tiên, cô dùng điện thoại chụp câu hỏi lại, sau đó mở WeChat, rồi click mở khung chat với nghệ nhân gấp giấy, gửi bức ảnh qua, bức ảnh gửi đi là ảnh gốc.

Mạng 4G trong phòng ký túc xá rất nhanh, chưa đầy một giây đã gửi tin nhắn thành công, nhưng Lục Vân Đàn vẫn không đặt điện thoại xuống mà nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Chu Lạc Trần…

Vốn dĩ ảnh đại diện nick WeChat của cậu ta là một nhân vật nữ hoạt hình mặc bộ đồ rằn ri, cô đã từng cho rằng nhân vật đó chắc chắn là mình. Bởi vì hai người bọn họ gặp nhau và quen biết thông qua buổi huấn luyện quân sự vào năm lớp 10. Lúc ấy, khi lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cô qua cửa kính, trùng hợp lúc đó cô đang mặc một bộ đồ rằn ri, vì thế mà mỗi khi nhìn thấy bức ảnh đại diện này, cô đều đắc chí cười khì.

Nhưng ai ngờ, sau khi câu ta đổi nick WeChat, ảnh đại diện cũng đổi luôn, cái cảm giác mừng thầm cũng theo đó biến mất.

Ảnh đại diện nick WeChat mới cậu ta đang sử dụng là một nhân vật anime rất nổi tiếng, nhưng đối với cô, bức ảnh đại diện này mang lại cảm giác khá xa lạ. Tựa như đối phương không chỉ đổi tài khoản WeChat, mà còn thay đổi thành một người khác. Hơn nữa, vòng bạn bè của cậu ta cũng biến thành chỉ cho phép nhìn thấy những bài viết, chia sẻ trong vòng ba ngày gần nhất, lúc trước cô có thể nhìn thấy toàn bộ.

Ngoài ra, tốc độ trả lời tin nhắn của cậu ta cũng không còn nhanh như trước. Ngày trước, chỉ cần cô nhắn tin gửi câu hỏi, cậu ta sẽ nhanh chóng gửi đáp án, việc này chưa bao giờ kéo dài quá năm phút. Nhưng bây giờ, cô phải đợi rất lâu mới có thể nhận được tin nhắn trả lời của cậu ta.

Và lần này cũng vậy, gần như cô làm xong bài tập trắc nghiệm môn hóa thì cậu ta mới hồi âm lại rằng: [Ngay cả câu này cậu cũng không biết làm à?]

Lục Vân Đàn: “…”

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, dần dần nhíu mày.

Có lẽ, cậu ta không có ác ý, chỉ đang trêu chọc cô. Song trước đây, nghệ nhân gấp giấy chưa bao giờ dùng giọng điệu giễu cợt như có như không này nói chuyện với cô. Cho dù cô có hỏi cậu ta câu hỏi gì, cậu ta đều sẽ kiên nhẫn giải đáp, sẽ không bao giờ để cô thấy mình thật ngu ngốc hoặc phiền phức.

Ngay sau đó, Chu Lạc Trần lại gửi cho cô một tin nhắn khác, là một tin nhắn thoại rất dài.

Lông mày Lục Vân Đàn càng nhíu chặt hơn: Trước khi đổi nick, cậu ta cũng chưa bao giờ gửi tin nhắn thoại cho cô.

Để tránh làm phiền đến bạn cùng phòng, Lục Vân Đàn không trực tiếp click mở tin nhắn thoại, mà chuyển giọng nói trong tin nhắn thoại thành văn bản. Nội dung trong đó là các bước giải đề, nhưng vô cùng giản lược, thậm chí cậu ta còn nói ‘Vấn đề thứ nhất rất đơn giản, chỉ cần áp dụng công thức vào là được’.

Tuy nhiên, nếu cô biết áp dụng công thức thì cô còn cần hỏi cậu ta làm gì?

Lục Vân Đàn bất lực thở dài, sau đó nghiêm túc xem lại các bước giải đáp câu hỏi mà cậu ta gửi đến một lần nữa, tuy thế cô vẫn không hiểu, bèn nhắn tin trả lời: [Tớ vẫn không hiểu.]

Lần này Chu Lạc Trần trả lời tin nhắn rất nhanh: [Nếu không hiểu thì thôi bỏ đi, dù sao nó cũng là câu hỏi cuối cùng trong đề thi, là câu hỏi dành cho các bạn học sinh giỏi. Học sinh bình thường không cần thiết phải lãng phí thời gian với loại câu hỏi này, cậu nên tập trung vào việc ôn luyện những câu cậu có thể ghi điểm.]

Lục Vân Đàn: “…”

Quả thật những lời cậu ta nói rất có lý, tuy nhiên, trong ấn tượng của cô, nghệ nhân gấp giấy tuyệt đối sẽ không bao giờ nói với cô những lời như vậy. Cậu ta cũng sẽ không tùy tiện định nghĩa rằng cô là một học sinh bình thường, sẽ không nghĩ rằng cô không bằng người khác, sẽ không khuyên bảo cô từ bỏ bất kỳ câu hỏi nào. Cậu ta kiên nhẫn, không chê phiền phức, hết lần này đến lần khác giúp cô trả lời tất cả các câu hỏi, như thể ở trong mắt cậu ta, cô là một viên ngọc thô, chỉ cần kiên nhẫn mài giũa là có thể biến thành một viên ngọc sáng và đẹp.

Tại sao đột nhiên cậu ta lại có sự thay đổi lớn đến như vậy? Lục Vân Đàn không khỏi hoang mang, thậm chí còn có chút nghi ngờ: Dường như tất cả các dấu hiệu đều cho thấy rằng người đang cùng trò chuyện với cô lúc này không phải là nghệ nhân gấp giấy. Song nếu không phải là cậu ta, vậy còn có thể là ai nữa? Chắc không phải là thay đổi thành người khác thật chứ?

Cô nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng bất lực đặt điện thoại xuống, không trả lời tin nhắn của cậu ta nữa. Mãi cho đến khi tan học vào thứ bảy, cô cũng không tiếp tục chủ động gửi cho cậu ta bất kỳ một tin nhắn nào.

Tối thứ bảy, Chu Lạc Trần đã chủ động gửi tin nhắn trước cho cô: [Cậu đang làm gì vậy?]

Lục Vân Đàn mới vừa tắm xong, đầu tóc còn đang rối bù, cô ngồi xếp bằng trên giường và học thuộc tiếng Anh. Sau khi nhìn thấy tin nhắn, cô đúng sự thật trả lời: [Đang học.]

Chu Lạc Trần: [Đã gần 10 giờ, cậu vẫn còn học à?]

Lục Vân Đàn: [Nếu không thì làm gì bây giờ?]

Chu Lạc Trần: [Nói chuyện với tớ đi.]

Lục Vân Đàn cũng không muốn nói chuyện lắm, hoặc có thể nói, kể từ khi nghệ nhân gấp giấy thay đổi tài khoản WeChat, cô cảm thấy không còn hứng thú muốn tám chuyện với cậu ta nữa, bởi vì cảm giác có chút không giống…

Hơn hai năm trước, trên hành lang bên ngoài phòng học nhạc, cùng với tiếng đàn piano du dương và ánh nắng tươi đẹp tràn ngập hành lang, cô và người thiếu niên chưa từng gặp mặt nhau kia đã gấp giấy truyền thư. Tiếng đàn piano và ánh mặt trời đã vô tình khắc sâu vào trong trái tim cô, mỗi khi nhìn thấy những dòng chữ do chính tay cậu ta viết hoặc những tin nhắn WeChat mà cậu ta gửi đến, cô đều có thể cảm nhận được sự tao nhã và ấm áp.

Nhưng bây giờ cô đã không còn cảm nhận được cảm giác đó nữa, một chút cũng không, quả thật rất khó chịu.

Thật là kỳ lạ… Chẳng phải cũng chỉ là thay đổi tài khoản WeChat thôi sao? Sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ bởi vì tâm lý của cô xảy ra vấn đề? Quá nhớ nhung tình bạn cũ, cho nên không thể chấp nhận được việc cậu ta đổi tài khoản mới?

Lục Vân Đàn thở dài buồn bã, ngay lúc cô đang chuẩn bị tùy tiện tìm một lý do nào đó để từ chối cậu ta thì bỗng nhiên màn hình tối đen, Chu Lạc Trần đã gọi điện thoại video cho cô.

Lục Vân Đàn sửng sốt và hoàn toàn ngơ ngác. Cô ngây người nhìn chằm chằm vào cuộc gọi video trên màn hình, vừa sốc vừa kinh ngạc… Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi video cho cô sau khoảng thời gian dài hai người quen biết nhau.

Trong phút chốc, đầu óc cô rối tung lên, phản ứng đầu tiên là từ chối, cô giơ tay phải lên, không chút do dự bấm vào nút màu đỏ.

Cô không muốn nói chuyện video với cậu ta, thậm chí là có chút kháng cự, giác quan thứ sáu của cô đang kêu gào, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang phản kháng.

Trước ngày hôm nay, mỗi khi đối mặt với Chu Lạc Trần, cô đều cảm thấy mất tự nhiên, như thể người trước mắt này không phải là nghệ nhân gấp giấy mà cô vẫn hằng nhớ mong, mà đây chỉ là một người hoàn toàn xa lạ. Sau đó giác quan thứ sáu của cô sẽ phát ra hồi chuông cảnh báo tựa như giờ đây, do đó dẫn đến cô cũng không biết làm sao để có thể bình thản và ung dung khi đối mặt với cậu ta.

Vì lý do này, cô còn cố ý lên Baidu hỏi xem liệu phản ứng này của cô có bình thường hay không, Baidu đã đưa ra đáp án: Việc tỏ ra căng thẳng, lo lắng trước mặt người mình thích là phản ứng bình thường, chỉ cần cố gắng bình tĩnh sẽ tốt.

Nhưng cô không bình tĩnh được, thậm chí cô còn hoài nghi liệu bản thân có phải đã mắc bệnh về mặt tâm lý và tình cảm rồi không: Có lẽ, thứ cô thích không phải là Chu Lạc Trần, mà là sự tham luyến về cảm giác kích thích khi gấp giấy truyền thư, cho nên cô mới có thể cảm thấy kỳ lạ như vậy khi đối mặt với cậu ta.

Chu Lạc Trần lại gửi một tin nhắn chữ đến: [Sao cậu lại cúp điện thoại?]

Lục Vân Đàn tìm một lý do tự cho là hợp lý: [Tớ đang mặc áo ngủ, hơn nữa còn chưa chải đầu.] Sau khi bấm gửi tin nhắn, cô nhanh chóng ném điện thoại sang một bên, tựa như đang ném một củ khoai lang nóng hổi, rồi mặc kệ cậu ta lại gửi tin nhắn gì đến, cô đều ngó lơ.

Từ đơn Tiếng Anh cũng không còn học thuộc nổi nữa, cô bèn ném sách tiếng Anh sang một bên, sau đó nằm trên giường thành hình chữ ‘Đại’, bối rối nhìn chằm chằm chiếc đèn chùm treo trên trần nhà một chốc, sau đó quay mặt về phía chiếc bàn cạnh giường ngủ bên trái…

Dưới chiếc đèn bàn màu lục lam tinh xảo được đặt một bình thủy tinh trong suốt, bên trong bình chứa đầy những ngôi sao nhỏ màu đen mờ, bên trong điểm xuyết một vài ngôi sao màu vàng, tựa như cất chứa cả một dải ngân hà vào trong cái bình.

So với Chu Lạc Trần, Lương Vân Tiên có vẻ càng giống với người thiếu niên mà cô đã gấp giấy truyền thư kia hơn… Trong phút chốc, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ và kinh sợ: Chẳng lẽ cô đã nhận sai người?

Chắc không phải vậy chứ?

Không, không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Lục Vân Đàn bị chính suy nghĩ trong đầu mình làm cho hoảng sợ, cô lập tức lắc đầu thật mạnh, cố gắng loại bỏ ý nghĩ khủng khiếp này ra khỏi đầu. Tuy nhiên dường như ý nghĩ này đã ăn sâu vào trong tâm trí cô, không những không bỏ được mà còn ngày càng ăn sâu hơn, thậm chí đang không ngừng lan tràn, không có cách nào cản nổi…

Trước buổi chào đón tân sinh viên năm nhất, cô chưa từng gặp qua chàng thiếu niên kia, hơn nữa lúc ấy, ban đầu cô đã xác định người đó chính là Lương Vân Tiên, mãi đến khi nhìn thấy Chu Lạc Trần trên sân khấu, cô mới thay đổi ý nghĩ.

Chẳng lẽ Chu Lạc Trần đã lên sân khấu thay cho Lương Vân Tiên? Nhưng nếu là như vậy, tại sao Lương Vân Tiên lại không nói cho cô biết sự thật? Ngoài ra, vào ngày nhận được bình ngôi sao kia, cô đã từng dò hỏi Lương Vân Tiên rằng liệu anh có phải là nghệ nhân gấp giấy hay không, câu trả lời của anh là ‘không phải’.

Có đúng là không phải anh không? Nhưng nếu người kia là anh, vậy tại sao anh lại muốn lừa dối cô cơ chứ?

Rốt cuộc nghệ nhân gấp giấy là ai?

Vô số nghi ngờ và thắc mắc lan tràn trong tâm trí của Lục Vân Đàn, đầu óc cô càng ngày càng trở nên rối loạn, tựa như quả cầu tuyết sắp nổ tung, những cơn đau đầu cũng ập đến.

Trong cơn tức giận, cô ngồi dậy khỏi giường, bực bội bước ra khỏi phòng.



Gần đây công ty khá bận rộn, cho nên trong khoảng thời gian này, tối nào Lục Vân Phong cũng về nhà muộn, mặc dù hôm nay là thứ bảy, nhưng mãi hơn mười một giờ anh ấy mới về đến nhà. Ai ngờ vừa bước được bước thứ hai vào trong sân, anh ấy đã nhìn thấy một ‘ma nữ’ đang treo ngược trên thanh xà ngang trước cửa hành lang ở phòng phía tây.

‘Ma nữ’ còn mặc một bộ đồ thể dục màu trắng, cứ như sợ không thể dọa người khác chết khiế. Mái tóc suôn dài gần rủ xuống đất, khi gió đêm thổi qua, làn tóc tung bay, khiến anh ấy có cảm giác như mình đang xem một bộ phim kinh dị.

Lục Vân Phong nhéo ấn đường, thở dài, sau đó đi về phía ‘ma nữ’: “Em lại bị sao thế?” Anh ấy rất hiểu người em gái này của mình, mỗi khi tâm trạng không tốt, cô rất thích treo ngược mình lên, tựa như khi nhìn ngược thế giới thì cô có thể nhìn thấy kết quả khác.

Lục Vân Đàn khoanh tay, im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Anh, em muốn hỏi anh một câu hỏi.”

Lục Vân Phong cũng khoanh tay, dáng vẻ lười biếng dựa vào cây cột ở hành lang: “Em muốn hỏi cái gì?”

Lục Vân Đàn: “Anh nói thử xem, nếu một người thích một người khác, vậy người được thích kia có thể cảm nhận được điều này hay không?”

Lục Vân Phong: “…”

Con bé này đang đau khổ vì tình đấy à?

Lục Vân Đàn thấy anh trai im lặng, bèn thở dài: “Quên đi, anh không trả lời được thì thôi, không cần phải làm khó bản thân, lẽ ra em không nên hỏi anh, dù sao thì anh cũng là trai độc thân, không ai thương, không ai yêu.”

Lục Vân Phong: “…”

Đệch, em gái của mình đáng yêu quá cơ!

Lục Vân Đàn không khỏi cười đểu, cũng không muốn tranh cãi với anh trai thêm nữa, cô bèn nói: “Anh mau đi ngủ đi, em sẽ tự bình tĩnh lại.”

Lục Vân Phong thở dài: “Lúc bếp lò đến gần em, em không thấy nóng à?”

Lục Vân Đàn ngơ ngác, một lúc lâu sau cô mới dần tỉnh táo lại, song bấy giờ anh trai của cô đã đi mất.

Trong bóng đêm sâu hun hút, cô treo ngược người trên cây cột ở hành lang, nhìn chằm chằm lên trần, dáng vẻ mờ mịt rồi tự lẩm bẩm: “Nhưng em lại không biết rốt cuộc thì ai đang sưởi ấm cho mình…”