Hợp Đồng "Bé Đường"

Chương 70



Đợi đến khi Mộc Liên rời đi, Vũ Thần đưa tay gài lại từng cúc áo bị sổ ra. Anh quay sang nhìn dáng vẻ tức giận của Triệu Vy Vân.

Cô nhóc chắc là đang ghen nên mới hậm hực như vậy. Đây cũng là một bài học cho Triệu Vy Vân để nhắc cô đừng bao giờ là trái ý của anh ta.

“Sao? Có chuyện gì thì nói nhanh đi! Tôi còn có việc của mình nữa!”

“Việc? Là làm chuyện đồi bại với ả đàn bà hư hỏng đó sao?” Triệu Vy Vân gắt gỏng.

“Hư hỏng? Ít ra Mộc Liên không bao giờ phản bội tôi!”

Triệu Vy Vân cứng họng, cô biết mình đã gây ra tổn thất lớn như thế nào cho Vũ Gia.

“Chuyện con dấu là em bị ép chứ không hề có ý định phản bội ai cả.”

“Hứm…. có cần tôi nói cho em biết tổn thất của Vũ Gia khi bị mất con dấu cho em nghe không mà con dấu này lại rơi vào tay đối thủ của Vũ Gia. Em nghĩ xem em làm sugar baby cả đời cũng không trả đủ đâu…”

“Em xin lỗi chú! Em sai rồi!” Triệu Vy Vân cúi sầm mặt hối lỗi.

“Còn cả chuyện hôm qua em tự ý bỏ nhà đi thì sao? Hửm?”

“Chuyện đó… em nhớ nhà nên muốn về thăm mẹ và em trai tính là sau khi ăn tối sẽ về nhà nhưng không ngờ….”

“Không ngờ bị tôi đến đó bắt về đúng không?”

Triệu Vy Vân bị nắm thóp bây giờ cô có chống cự cũng vô ích. Cách duy nhất để dỗ ngọt Vũ Thần chỉ có một.

Cô sà vào lòng của Vũ Thần như một con mèo con ngoan ngoãn. Miệng nhớt nhát cắn lên vùng da cổ của Vũ Thần một phát.

Chỉ bằng một hành động nhỏ thôi mà Vũ Thần đã cảm nhận được sự hưng phấn của bản thân. Đúng là chỉ có Triệu Vy Vân mới có đủ can đảm như vậy.

“Ưm… nhẹ một chút!” Vũ Thần rên nhẹ, hai tay bấu víu vào hai quả đào to tròn mà dằn xé.

Ở kế bên có một vết bầm đỏ, Triệu Vy Vân thấy vậy liền không hài lòng, cô cứ nghĩ là do Mộc Liên để lại chứ không hề biết đêm qua trong lúc ngủ mớ mình đã tạo ra trên người Vũ Thần.

“Hứm…”

“Sao vậy? Lại sao nữa rồi!”

Triệu Vy Vân ghì vào ngực của Vũ Thần than trách:

“Không muốn dùng chung đàn ông với phụ nữ khác. Bẩn lắm!”

Nghe vậy Vũ Thần chỉ biết cười trừ, ngoài cô ngốc Triệu Vy Vân ra thì Vũ Thần làm gì có ai khác. Mộc Liên cũng chỉ là một cái tên để anh điều khiển Triệu Vy Vân nghe lời chứ ngoài ra chẳng hề có quan hệ giường chiếu gì cả.

“Nếu muốn không bị bẩn thì đừng làm trái ý của ông đây! Nghe rõ chưa?” Vũ Thần vừa nói vừa nhấc người Triệu Vy Vân ngồi lên đùi của mình. Hai chân nhỏ của cô tách rộng ra hai bên, ở dưới có vật gì đó đang nhảy múa loạn xạ muốn nhảy ra ngoài nhưng bị lớp quần tây dày cộm nhốt lại.

“Ấy! Đừng! Vừa mới sáng sớm…”

“Đã muốn rồi thì lúc nào chẳng được hả tiểu yêu tinh.”

“Đứa bé còn chưa ngủ dậy, chú muốn đánh thức nó sao?”

Vũ Thần luồn tay vào trong váy của Triệu Vy Vân xé toạc chiếc quần con mỏng tanh, anh biến thái đặt miếng vải hoạ tiết hoa nhí lên ngửi, không lẫn vào đâu được đây đích thị là mùi phụ nữ mà anh rất thích, thơm nhẹ mùi hoa nhài rất cuốn hút.

Mới có màn dạo đầu thôi nhà bé mèo ướt của Triệu Vy Vân đã chảy nước ướt sũng, dòng nước đặc kẹo trắng sữa thấm vào lớp quần tây kia khiến cho con quái quật không đầu nhảy múa muốn đâm xuyên lớp vải chạy ra ngoài.

“Đứa trẻ này nên tập luyện để trở thành một người khỏe mạnh giống bố của nó vậy!”

“Chú! Em còn một chuyện cần nói với chú! Chú dừng lại một chút nghe em nói hết được không?”

“Không! Vừa làm vừa nói cũng rất kích thích đấy! Hư… hư….”

“Chú! Chú cho em vay 100 triệu được không? Em có việc cần xử lý.”

Đang vui vẻ bỗng nhiên vì câu nói của Triệu Vy Vân mà Vũ Thần dừng hẳn lại. Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Em còn chuyện gì dấu tôi sao?”

“Không…. không…. em muốn mượn tiền của chú để trả nợ cho bọn giang hồ. Em trai của em lỡ vay mượn bọn chúng…. chú giúp em với… em hứa từ nay sẽ không bướng bỉnh và cãi lời chú nữa đâu.”

“Thằng nhóc đó hôm trước còn chửi tôi là “tên khốn” em nghĩ xem tôi phải giải quyết như thế nào đây? Hửm?”

“Vy Vũ trong lúc tức giận vô ý nói vậy thôi chứ thật ra thằng bé không xấu xa như chú nghĩ đâu. Chú…. chú giúp em lần này được không?”

Số tiền 100 triệu đối với Vũ Thần chẳng là gì cả nhưng thái độ của Triệu Vy Vân mới là thứ quyết định mọi ý định của Vũ Thần.

Anh dùng ngón tay trỏ ve vãn gương mặt của Triệu Vy Vân sau đó lướt nhẹ qua cánh môi mỏng nhẹ rồi đâm thẳng vào khoang miệng của cô.

“Để xem hôm nay em phục vụ tôi như thế nào? Nếu tôi hài lòng thì 100 triệu chẳng là gì cả, em xứng đáng có nhiều hơn thế nữa chỉ cần nghe lời tôi.”

Triệu Vy Vân từ lúc ở bên cạnh Vũ Thần đã bị dạy hư, cô càng ngày càng có những trò đùa hay những cách dỗ dành khiến cho Vũ Thần say đắm.

Cô ngậm lấy ngón tay thô dài mút mát, môi bao phủ hết ngón tay phủ lên trên một lớp nước bọt óng ánh.

“Chú! Em yêu chú! Chú đừng thích người khác nha.”

Triệu Vy Vân tháo thắt lưng của Vũ Thần ra ngoài, cô mạnh bạo mở nút quần, kéo khóa quần. Vòi voi búng ra như lò xo, cương cứng như gậy đánh bóng chày.

Lần này Vũ Thần muốn Triệu Vy Vân tự làm tất cả mọi chuyện, anh chỉ ngồi im tựa vào ghế chờ đợi thứ cảm giác sướng tột cùng đó.

“Có phải tôi là trò đùa của em không hả Triệu Vy Vân! Em xem tôi là thú vui của mình à? Lúc cần thì đến, lúc không cần thì vứt bỏ. Ông đây chưa bao giờ bị phụ nữ đối xử như vậy ngoại trừ em.”

“Chú! Của chú to quá! Bằng cổ tay của em luôn rồi!”

“Phải to như vậy mới thỏa mãn thú tính của em chứ? Mỗi lần đưa em lên đỉnh đâu có dễ. Có biết chú phải khó khăn để nhét vào không?”

Ngớt câu, Vũ Thần nhấc cô gái nhỏ lên cao rồi nhẹ nhàng găm cô xuống cây gậy to tổ chảng của mình.

Triệu Vy Vân đau đến mức hét toáng cả lên, cô không dám ngồi lên đùi của Vũ Thần vì sợ vật ấy đâm sâu vào trong người cô. Mỗi lúc hạ thân hạ thấp người cô như có một dòng nước trào ra bao phut lên cây gậy mơn trớn.

“Chú! Đau! Chú! Em sợ rách mất!”

“Rách thì tôi vá lại cho em! Em ngoan ngoãn phục vụ tôi cho tốt còn không thì đừng nghĩ đến 100 triệu…”

Vũ Thần vừa nói vừa thúc từng cú mạnh bạo, anh nhấn hai quả đào tì sát vào nơi kín đáo của mình. Mọi thứ vẫn như ngày đầu, bé mèo của Triệu Vy Vân rất biết cách dỗ dành Vũ Thần lúc nào cũng co thắt liên lục làm anh hưng phấn tột cùng.

“Chú nhẹ thôi không thì em chết mất!”

“Em khít như vậy bảo tôi phải nhẹ như thế nào được. Em bóp tôi sắp không thở được rồi nè. Thả lỏng!”

“Chú! Chú hung dữ quá!”

“Có trách thì trách em quá hư hỏng!”

Cây gậy đâm vào sâu hơn, cả người Triệu Vy Vân bao phủ bởi một thứ cảm giác thăng hoa, sướng nhẹ. Cô rên theo nhịp nấc của Vũ Thần, hai tay ghì lại trên vai của anh.

“Chú! Chú! Ưm… ưm….”

“Con mẹ nó! Em có thể gọi bằng cái tên gọi khác không hả? Chê tôi già à?”

“Ưm… ưm… chú…. không…. Thần… Thần… anh mạnh bạo quá ạ!”

“Cảm giác thế nào?”

“Sướng ạ!”

“Tôi muốn em vừa nhún vừa rên tên của tôi!”

“Được ạ!”

Triệu Vy Vân ngồi lên đùi của Vũ Thần, hai tay bấu sau cổ của anh. Cô bắt đầu nhún liên tục, cơ thể chẳng khác nào bị bỏ thuốc cứ như một con thiêu thân va vào vòng lao lý đầy rẫy nguy hiểm.

“Thần…. Thần…. em…. yêu…. anh…”

“Vy Vân em quá khít!”