Hãy Để Hoa Nở

Chương 9



13.

Mấy ngày không gặp, trên mặt Tạ Tầm tràn ngập mệt mỏi.

Các bạn cùng phòng vội vàng chạy đến, thay tôi cảm ơn người phụ nữ, sau đó muốn đưa tôi vào phòng bao đã đặt trước.

Người phụ nữ giữ chặt tay tôi.

“Cô gái, không có ý gì khác, nếu như cô có thời gian, sau này có thể cùng các bạn đến thăm tôi.”



Bà ấy cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt cũng mang theo ý cười, tôi lại từ trong ánh mắt của bà ấy thấy được nỗi bi thương.

Cảm giác như có bí mật nào đó sắp chui ra khỏi lòng đất.


Tôi đưa tay ra, nhận lấy danh thiếp bà ấy đưa tới.



Người phụ nữ khoát tay đi rồi, các bạn cùng phòng trêu ghẹo dẫn theo tôi, còn có ánh mắt trông mong của Tạ Tầm đi cùng chúng tôi vào phòng.

Tạ Doanh Doanh rót trà nóng cho chúng tôi.

Ba người xếp hàng ngồi ở trước mắt, rất có tư thế “Tam đường hội thẩm”.

Tôi thấy Tạ Tầm ngã xuống, rơi thẳng vào lòng tôi.



Vốn tưởng rằng Tạ Doanh Doanh sẽ giúp tôi đỡ anh ấy dậy đưa đến bệnh viện.

Nhưng cô ấy thấy thế, lại lôi kéo những bạn cùng phòng khác đi ra ngoài.

“Bọn chị ở đây không hợp, em ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, chị dẫn theo hai người họ đi khiêu chiến phòng xông hơi có nhiệt độ cao hơn.”



Tôi cúi đầu muốn đặt anh ấy sang một bên, lại vô tình thoáng nhìn Tạ Doanh Doanh đang nháy mắt ra hiệu với người đang nằm trong lòng tôi.



Nếu diễn xuất không tốt... có thể đừng diễn được không.


Tôi vừa định mở miệng chọc thủng màn diễn của anh ấy, lại thấy trong túi Tạ Tầm lộ ra một tấm thiệp mời.



Theo động tác thở dốc của anh ấy, tấm thiệp mời kia hoàn chỉnh rơi xuống đất.

Vốn không nên tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng rõ ràng tôi đã nhìn thấy, mặt trên kia viết tên của tôi!

“Xét thấy biểu hiện ưu việt của cô trong hoạt động phục vụ tình nguyện, Trung tâm trợ giúp Hoa Hướng Dương thành tâm mời cô Phó Châu tham gia xây dựng phục hồi tâm lý cho bé gái…”



Tôi ngẩn người.



Tôi đã vỡ nát như vậy, cũng có thể sửa chữa người khác sao?



Sau một lúc lâu, cuối cùng Tạ Tầm không giả vờ được nữa.

Anh ấy từ từ mở mắt, đối diện với những giọt nước mắt long lanh trong hốc mắt tôi.

“Đừng khóc.”



Nước mắt của tôi làm cho vẻ mặt của anh ấy càng trở nên sinh động.


Anh ấy luống cuống đưa tay lau nước mắt cho tôi, tôi mở miệng:

“Tạ Tầm, giữa chúng ta có chuyện gì vậy?”



Cái tay kia dừng một chút giữa không trung.

“Không cần phải nhớ tới.”

Tạ Tầm cụp mắt, tôi nhìn ra được sự cô đơn của anh ấy.

“Không nói chuyện này nữa.”

Anh ấy kéo khóe môi, miễn cưỡng cười.

“Châu Châu, em chỉ cần nhớ rõ anh là được rồi.”



Tôi nắm lấy tay anh ấy.

“Em muốn biết.”

Anh ấy kinh ngạc nhìn tôi đang chủ động nắm chặt tay mình, như nhặt được chí bảo.

“Cho anh một lý do, nếu anh cảm thấy hợp lý, anh sẽ nói hết cho em biết.”



Tôi dừng một chút.


Tuy rằng gặp anh ấy mới ngắn ngủi vài ngày, nhưng lại cho tôi cảm giác an toàn vượt xa gã Lục Hàn đã làm bạn trai tôi ba năm.



Mặc dù nghe có vẻ vô trách nhiệm, tôi vẫn mở miệng:

“Bởi vì em muốn theo đuổi anh, được không?”



14.

Tạ Tầm ngây người.

Tôi đỏ mặt.

Thật không biết xấu hổ.

Tôi xoay người muốn chạy, lại bị Tạ Tầm phản kích ôm lấy.



Hơi thở của anh ấy phả vào bên tai tôi, đầu ghé tới gần cổ tôi.

“Cho anh chút thời gian được không?”



Anh ấy suy nghĩ một chút, sắp xếp lại từ ngữ:

“Châu Châu, đứng lên, em đừng sợ bất cứ thứ gì khi ở bên anh được không?”



Tay Tạ Tầm giữ lấy bả vai tôi.

Tôi cảm thấy một dòng chảy liên tục của sức mạnh đang tràn vào cơ thể mình.



“Có lẽ phải rất lâu, em sẽ chờ anh sao?”



Anh ấy xoay người tôi, mỉm cười.



“Anh sẽ luôn ở bên em, cho đến khi em không còn sợ hãi.”



Giống như là ảo thuật, từ trong ngực, anh ấy lấy ra một cái túi.

Mở ra, là một chiếc váy trắng.



“Chờ đến khi em đồng ý mặc cái váy này, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?”



Mấy ngày nay nước mắt của tôi giống như đã chảy cạn, tôi sờ mặt của mình, cũng không thấy ướt át.



Sau đó tôi nhếch môi, gật đầu với anh ấy.

Nước mắt không chảy trên mặt tôi, nhưng mặt Tạ Tầm lại ướt.



Từng giọt từ trên lông mi anh ấy rơi xuống.

Đến lượt tôi đưa tay lau khô cho anh ấy.

Sau đó, tôi run rẩy nhưng kiên định cầm lấy thư mời.



[Em sẽ đi.]

Tôi xoay người, lại nhận lấy chiếc váy kia từ trong tay anh.

“Em sẽ mặc.”



Anh ấy vừa khóc vừa cười.

Quay đầu lại, tôi nhìn thấy các bạn cùng phòng từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa mỉm cười nhìn tôi.



Mẹ, lần này phía sau con không phải không có ai nữa rồi.



Con sẽ không sợ.



Sẽ không sợ nữa.