Hãy Để Hoa Nở

Chương 3



5.

Xiềng xích quấn quanh tôi.

Rất lạnh, lạnh thấu xương.

Không bao giờ kết thúc.

Dường như đó là nước, và tôi bị rơi xuống vùng nước sâu, cơ thể mất dần kiểm soát.

Tôi dùng hết toàn lực bơi về phía trước nhưng lại bị một đôi giày cao gót hung hăng đạp xuống.



Âm thanh của ác ma từ trên mặt nước lặp đi lặp lại bên tai tôi, càng lúc càng lớn:


“Cẩu tạp chủng có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, thật con mẹ nó câu người.”



“Bà đây đã chi tiền rồi, mày lựa mà làm việc."



“Roi đâu, mau lên, làm gì vậy, tiền của bà đây cũng không phải uổng phí.”



Giọng của cô gái kia vốn mềm mại giờ phút này lại y chang khủng bố, giống như máy móc ở bên tai tôi nhả từng làn đạ/n rơi xuống.

Khuôn mặt tinh xảo của cô ta từng chút kề sát vào tôi, chóp mũi cao thẳng dán sát vào chóp mũi tôi, nở một nụ cười vô tội.

“Nhớ kỹ, vĩnh viễn mày cũng chỉ là tiểu cẩu của tao mà thôi.”



Nụ cười đáng sợ lại đơn thuần ấy y chang cặp mắt kiên định mà sáng ngời kia.

Một người nói với tôi, sa đọa đi, chìm xuống.

Một người lại nói với tôi, đừng sợ, hãy đứng lên.



Tôi hoảng loạn lùi lại.




Cổ họng giống như bị bóp chặt, một chút âm thanh cũng khó có thể phát ra.

Tôi dùng hết toàn lực mở to mắt, không biết sức mạnh từ đâu tới chống đỡ tôi từ trên giường ngồi bật dậy.



Là màu trắng vô tận.



Mùi nước khử trùng xông vào mũi khiến nước mắt tôi không ngừng rơi.

Một bàn tay đang giúp tôi lau mồ hôi lạnh toàn thân.



Tôi theo bản năng né tránh.

Tay anh ta dừng lại trên không trung.

Là Lục Hàn.



Ánh mắt anh ta mang theo vẻ muốn lấy lòng.

Cơ thể tôi run rẩy không tự chủ được.


“Cục cưng, không cần sợ, không có việc gì, anh ở đây.”



Vốn là lời nói ấm áp nhưng khi tôi nghe thấy chỉ có cảm giác sống lưng lạnh lẽo.

“Đừng!”

Tôi ôm chặt vai mình, cố gắng làm cho bản thân không run rẩy nữa.

“Xin anh, đừng dựa vào đây.”



6.

Tôi giằng co với anh ta.

Một lúc lâu sau, Lục Hàn lại tới gần, mở rộng hai tay về phía tôi.

Ở bên nhau rất lâu, anh ta mới phát hiện vòng tay ấm áp của mình có thể trấn an nỗi sợ hãi của tôi.



Nhưng lần này thì khác.

Trong đầu tôi đều là hình ảnh Lục Hàn m từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt khinh thường.

Và sự chán ghét khi nói về tôi với mọi người.


Tôi không kiềm chế được phản ứng sinh lý của mình, theo bản năng nôn ra.



Tôi không biết mình nôn bao lâu.

Nhưng những thứ tôi nôn ra tất cả đều là nước chua xanh đậm, một giọt không rơi xuống đất dính vào tay áo trắng của Lục Hàn.



Vẻ mặt của anh ta có chút rạn nứt, lại lần nữa vươn tay về phía tôi.

“Ôm một cái là được rồi, để anh ôm một cái được không?”



Nước mắt của tôi chảy càng nhiều, kim trên tay phải bị tôi kéo ra, máu nhuộm đỏ một góc chăn.



“Cút ra ngoài.”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Là người thanh niên đưa khăn cho tôi ở quán bar.



Từ cửa phòng bệnh, anh ấy cầm chiếc bình giữ nhiệt đi tới, tốc độ rất nhanh, bước chân vững vàng.



Lúc đến trước giường bệnh, anh ấy đưa cho tôi một cái khăn lông nóng.

Sau đó dịu dàng dặn dò:

“Lau mặt đi, còn lại giao cho tôi, được không?”



Nghe lời đó tôi liền an tâm.

Tôi lui về phía sau, gắt gao rụt ở 1 bên góc giường.

Bởi vì tôi siết chặt tay nên chiếc khăn lông nóng trong tay chảy ra vài giọt nước nóng, làm ướt một góc chăn, khiến giọt máu vừa mới dính nước liền lan rộng ra.



Người thanh niên kia giơ tay lên, gân xanh nổi cuồn cuộn.

Tôi nghĩ rằng anh ấy muốn đưa tay bóp cổ Lục Hàn…