Hãy Để Hoa Nở

Chương 1



Năm thứ ba ở bên Lục Hàn, anh ta đã yêu người khác.

Tôi nhận ra đúng lúc bắt gặp anh ta đang bêu rếu mình:

“Cô ta thật dơ dáy, chính là cái ngữ dính y như keo chó, đuổi cũng không đi.”



Cô gái trẻ rúc trong lòng anh ta liền cười không thôi.



Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại.



Anh ta lại vội vã chạy tới.



(Đây là bộ truyện nhân văn sâu sắc!!!)



***

Chạy mấy trăm cây số đến để thăm bạn trai yêu xa có lẽ là trải nghiệm dũng cảm nhất trong mười chín năm qua của tôi.

Sau khi cất hành lý ở khách sạn, đột nhiên tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước đại sảnh.



Là Lục Hàn.



Bạn trai yêu xa của tôi.

Đang muốn đi qua gọi anh ta lại, nhưng tôi phát hiện anh ta không phải lẻ loi một mình.



Cô ta nắm lấy tay anh ta…

Hơn nữa anh ta còn không từ chối.

Trong đầu tôi thoáng hiện lên hình ảnh học muội “quấn lấy anh” mà gần đây Lục Hàn thường nhắc tới.



H: “Gần đây trong câu lạc bộ có một nữ sinh, trước kia chúng ta học trung học phổ thông nên không để ý, mỗi ngày đều biết gây phiền toái cho anh, phiền muốn chết.”



H: “Vẫn là cục cưng của anh tốt nhất, luận văn tuần trước anh để lại thế nào rồi… sắp đến hạn nộp, chắc cục cưng đã viết xong rồi.”

H: “Nhớ em o(╥﹏╥)o”



1.

Lời anh ta nói ghét cô ta vẫn đang quanh quẩn bên tai tôi, nhưng trước mắt anh ta đã thành một đôi với cô ta.

Tôi siết chặt tay áo.



Cô ta mặc váy ngắn qua đầu gối, đôi chân trắng vừa thẳng vừa dài, vô cùng chói mắt trong đám anh em của Lục Hàn.

Chói đến mức làm mắt tôi chua xót.



Tim tôi đập thình thịch, tôi dựa lưng vào cửa gọi điện thoại cho Lục Hàn.



Cửa sổ thông với hành lang nhìn thẳng vào trong phòng, tôi đứng sau rèm cửa nhìn bóng dáng hai người dựa sát vào nhau.



Chuông điện thoại không ngừng vang lên, từ xa tôi đã thấy Lục Hàn nhíu mày.



Lúc cúp máy lần thứ ba, cuối cùng anh ta cũng cúi đầu trả lời tin nhắn wechat của tôi.



H: “Sao vậy cục cưng, anh đang đi học.”



H: “Thầy giáo rất nghiêm khắc, không thể dùng điện thoại trong giờ được, tan học anh liên lạc sau…”



Tôi nhìn lên.



Đoàn người nối đuôi nhau đi ra ngoài, xoay người bước vào quán bar đối diện khách sạn.



Một đám tuấn nam mỹ nữ như vậy đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Thậm chí tôi không cần nghe ngóng cũng có thể nhìn thấy hình ảnh bọn họ cười đùa ầm ĩ.



Anh ta đứng ở giữa, còn cô ta ở bên cạnh.

Anh em tốt nhất của Lục Hàn đến gần rót rượ.u cho cô ta nhưng lại bị anh ta ngăn cản.





Bạn gái tôi bị đau dạ dày.

Sau khi ở bên nhau tôi tốn vô số tâm tư giúp anh ta dưỡng dạ dày, anh ta lại giấu diếm tôi đỡ hết ly này đến ly khác vì người phụ nữ đó.



Uống được ba ly, mặt Lục Hàn đã đỏ bừng.

Tôi run rẩy gọi điện thoại cho anh ta, muốn xem anh ta rốt cuộc sẽ nói như thế nào.



Lại thấy anh ta cúi đầu cúp máy, sau đó ấn màn hình vài cái, tùy ý nhét điện thoại vào trong túi.



Tôi nghe đám bạn bè của anh ta hỏi về tôi:

“Lại là chị dâu quan tâm sao?”



“Đừng ngược cẩu, anh Hàn.”



“Chị dâu ở nhà quan tâm anh, em dâu lại cùng anh ra ngoài chinh chiế/n sa trường.”



Ánh mắt Lục Hàn tràn đầy khinh thường, ngữ điệu hoàn toàn khác so với lúc nói chuyện với tôi:

“Cô ta quá phiền phức, y chang thứ cao chó một khi đã dính lên người, đuổi cũng không đi.”



“Sao tôi có thể thích cô ta được chứ, nếu như không phải do lần cá cượ/c kia, tôi cũng sẽ không nhìn cô ta dù chỉ một cái.”



“Đúng vậy, đẹp thì có đẹp, nhưng anh Hàn nói đúng, ai lại thích cái loại giày rách đó chứ.”



“Cũng chỉ là một đôi giày rách.”