Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1140



Chương 1172:

Lâm Vũ thấy thế nhất thời có chút khó xử, chỉ thấy mông Rose cong lên đối diện với mình, không biết cố ý hay vô tình lắc lư nhẹ nhàng, sắc mặt anh không khỏi đỏ bừng lên, nhưng cũng không từ chối, biết chính Sự quan trọng, đưa tay muốn đầy mông Rose, nhưng Rose đột nhiên nhanh chóng né tránh, kinh ngạc nói: “Em trai, muôn làm gì?”

“Không phải cô bảo tôi giúp cô sao?”

Lâm Vũ có chút khó xử nói.

“Tôi là để cho anh giúp tôi, nhưng không nói bảo anh sờ mông tôi nha!”

Rose nháy mắt cười nói với anh: “Không nghĩ anh nhìn nghiêm túc như vậy, nhưng lại không lương thiện chút nào, muôn lợi dụng tôi sao?”

Nói xong cô liền cười khúc khích, vẻ mặt đắc ý nói không nên lời.

“Vậy cô muốn tôi giúp cô như thế nào? Lâm Vũ vừa xâu hồ vừa tức giận, biết người phụ nữ này cố ý đùa giỡn với mình, nhịn không được lón _ tiếng hỏi.

“Anh chỉ cần đưa tay ra!” Nhìn thấy Lâm Vũ tức giận, Rose lập tức nở nụ cười, nháy mát với anh, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lăng, sau này có cơ hội, tôi sẽ cho anh chạm vào nói”

“Mau lên!” Hàn Băng ở trong cửa sắt vẻ mặt ủ rũ, giọng nói đặc biệt lạnh lùng, người phụ nữ này rõ ràng là yêu tỉnh, có thể móc ra ba hồn bảy vía của người ta, chẳng trách Lâm Vũ không kiểm soát được khi cô ta nhìn.

Nêu như cô là một người phụ nữ, chỉ sợ cũng bị cô ta mê hoặc.

Lâm Vũ trầm mặt vươn tay ra, sau đó Rose giâm lên tay Lâm Vũ, mượn lực thoải mái lật qua cửa sắt. Vẻ mặt Lâm Vũ bình tĩnh vươn tay, sau đó Rose giâm lên trên tay Lâm Vũ, mượn lực, cô dễ dàng trèo qua cửa sắt.

Ngay sau đó Lâm Vũ cùng Bộ Thừa và hai thành viên quân tình báo khác cũng vội vàng trèo qua.

Lúc này trên sân bóng rổ ở sau sân cô nhi đang có một đám trẻ con đang nô đủa, trong đó một đứa trẻ tầm bón, năm, sáu tuôi nhìn thấy Rose mắt sáng lên, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng hô to một tiếng: “Chị Tuyết Nhị!”

Vừa dút lời, cậu liền nhanh chóng chạy về phía này, sau đó một tay nhào vào trong lòng Rose.

Những đứa nhỏ khác sau khi nhìn về phía bên này cũng quay đầu nhìn một cái, cũng vẻ mặt phân khích, hô to lập tức chạy về phía “Tuyết Nhi, vậy quanh Tuyết Nhi ở giữa, bắt kê là bé trai hay là bé gái, ai nấy đều phán khích.

“Chị Tuyết Nhi, em nhớ chị rất nhiều ạt “Chị Tuyết Nhi, trong khoảng thời gian này chị đã đi đầu ạ? Sao chị không đến gặp chúng em? Mấy ngày nay em đều ngoan ngoãn lắm!”

“Chị Tuyết Nhi, bức tranh em vẽ cho chị đều MUGE cất giữ một tuần, cuối cùng cũng đã gặp được chị rồi!”

Những đứa trẻ trong mắt tôi là ánh, mất vui mừng, thích thú, từ ánh mắt của chúng có thể biết được tình yêu của chúng dành cho Rose là xuất phát từ trái tim.

Rose kiên nhẫn, ngồi xổm xuống. nói chuyện với từng đứa một, nụ cười trên mặt cô cực kỳ hiếm thấy, đổi thành một sự thanh lịch tao nhã.

Hàn Băng ở một bên cùng hai đặc vụ quân tình báo nhìn vô cùng kinh ngạc, thật sự không ngờ Rose là một nữ sát thủ giết người không chớp mắt, lại được đám trẻ con hoan nghênh như vậy.

Lâm Vũ không khỏi lắc đâu khi nhìn cảnh này, nhìn Hàn Băng bất lực nói: “Bây giò cô nên hiệu tại sao tôi không tin cô ây là người xâu như vậy rồi đúng không?”

Hàn Băng gật đâu, có chút muôn nói lại, cuỗi cùng vẫn nhẹ nhàng thở dài, nói thật, nhìn cảnh tượng trước mắt này, cô phát hiện Rose trong lòng cô cũng không đáng ghét như vậy.