Con Rể Quyền Quý

Chương 2970



Chương 2972

Có người gào lên để lão Võ vương biết người kia là ai. Ông †a không rõ người kia có diện mạo như thế nào, trong lòng lão Võ vương cũng không chắc nên gọi Thiên Nhã Trúc cùng chạy tới.

Trên đường đi, hai người phát hiện bóng người kia đang nhào về phía mình. Điều này khiến bọn họ thầm cảm thấy căng thẳng, luôn chuẩn bị tinh thần đánh một trận ác chiến.

“Hai vị, nếu không gặp được hai người thì không biết tôi còn phải đánh nhau bao lâu nữa” Người kia đột nhiên lên tiếng.

Lão Võ vương và Thiên Nhã Trúc nghe thấy giọng nói này thì sững cả người, sau khi nhìn rõ người tới là Trương Thác, cả hai cùng hô lên: “Trương Ức Thùy!”

Anh bước tới trước mặt hai bọn họ. Sau lưng Trương Thác là đám chiến sĩ tâm trái đất đang vọt lên.

“Hai vị, hạ lệnh đi nếu không đám người này không đủ cho tôi đánh đâu” Trương Thác mỉm cười.

Lúc này, Thiên Nhã Trúc mới phản ứng được, vội vàng hạ lệnh để ngăn những người kia vọt tới.

“Trương Ức Thùy, sao cậu lại tới từ bên đó?” Bà ta nhìn anh với ánh mắt nghỉ hoặc.

“Bản thân tôi luôn là người ở trong đây” Trương Thác nhún vai.

Thiên Nhã Trúc và lão Võ vương càng cảm thấy ngờ vực hơn.

“Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ để tôi nói cho hai người biết rõ chỉ tiết” Anh bước tới cạnh hai người kia và nói.

Thiên Nhã Trúc và lão Võ vương gật đầu, sau đó dẫn Trương Thác vào trong nói chuyện.

Một tiếng sau, hai người kia vẫn còn đang đắm chìm trong dòng tin tức về nền văn minh tâm trái đất, nền văn minh địa cầu mà Trương Thác nói.

Không riêng gì người trên mặt đất không biết sự tồn tại của tâm trái đất. Người của tâm trái đất cũng không biết tới sự tồn tại của mặt đất. Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của hai nền văn minh.

Dù Thiên Nhã Trúc và lão Võ vương đều đạt tới cấp bậc tôn chủ. Nhưng cả hai vẫn vô cùng choáng váng khi nghe về điều này. Bọn họ vốn cho rằng nơi mà mình sống là toàn bộ thế giới. Nhưng xem ra, kiến thức của bọn họ vẫn quá hạn hẹp.

“Tôi đến từ mặt đất. Tôi nghĩ chắc hai người cũng hiểu mọi thứ liên quan tới mặt đất rồi” Trương Thác nói.

“So với tâm trái đất, dù bàn về khoa học kỹ thuật hay luyện khí ở mặt đất còn kém xa. Nhưng dân số ở trên này đông hơn, diện tích cũng rộng hơn. Tôi hy vọng khi hai nền văn minh tiếp xúc với nhau sẽ có thể chung sống hòa bình, điều này không chỉ tính ở vùng đất này mà thôi. Nếu không, tôi sẽ đích thân ra tay, các người hiểu chưa?”

“Chúng tôi cần bàn bạc kỹ hơn về chuyện này” Thiên Nhã Trúc đáp.

Lão Võ vương cũng khế gật đầu.

Nếu hai nền văn minh đụng độ với nhau khó mà nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì. Hai tôn chủ như bọn họ cũng không dám hứa chắc. Dù sao đối với bên nào khi tiếp xúc với một nền văn minh mới cũng sẽ có điểm khác nhau. Nhất là khi nghe thấy Trương Thác nói lượng người luyện khí trên mặt đất rất ít ỏi. Thiên Nhã Trúc và lão Võ vương càng không dám hứa chắc người khác không sinh ra ý nghĩa gì”

Trương Thác lại nói: “Bây giờ, tôi biết rõ tình cảnh của người tâm trái đất. Thú Nhân đang tàn sát bừa bãi, đường hầm cũng bị mở ra rồi. Đối với các người mà nói đây cũng là một hy vọng. Nhưng tôi muốn phía bên này cam đoan rằng không làm ảnh hưởng tới người trên mặt đất. Sau khi cam kết, tôi sẽ mở đường cho các người. Nếu không, người của tâm trái đất chỉ có thể tiếp tục cuộc chiến”

Anh nói xong thì xoay người rời đi, lão Võ vương và Thiên Nhã Trúc đưa mắt nhìn nhau. Trên thực tế, Trương Thác cũng chẳng có cách nào tốt hơn để người của hai nền văn minh sống hòa bình với nhau. Người của tâm trái đất nhiều như vậy, nếu họ xông hết lên mặt đất thì khó mà khống chế được. Nếu như trong một trăm người có một người có suy nghĩ xấu thì sẽ làm toàn bộ mặt đất đại loạn.

Trương Thác ném vấn đề khó khăn này cho đám Thiên Nhã Trúc, còn bản thân thì quay về nơi đóng quân. Khi anh đi xuyên qua chiến trường, trở về nơi đóng quân, người đứng đầu các thế lực lớn đều đứng ở tiền tuyến chờ.

“Anh Trương, chuyện thế nào rồi?”

“Bên kia đồng ý hòa giải rồi à?”