Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1209



Chương 1214

Sau đó, chỉ thấy gương mặt người đàn ông tối thui: “Em xem anh là gì hả?”

Tô Nhược Hân lúc này mới phản ứng được trong nháy mắt cô hí hửng mãn nguyện lại có thể nghĩ thầm trong lòng rằng Hạ Thiên Tường là người tình bí mật, sau đó nói thẳng ra ngoài.

“Em… Em đùa thôi, Hạ Thiên Tường, làm bạn trai của em đi.” Không chịu nổi khuôn mặt đen xì của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân thu lại vẻ cười cợt, bày ra biểu cảm chân thành mà nói.

Câu này của cô đã get đến điểm mấu chốt, bản mặt sa sầm, đen thui của Hạ Thiên Tường bỗng chốc như mùa xuân về muôn hoa nở rộ, ngón tay dài nhéo gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô: “Được.”

Một tiếng trầm khàn đầy sự kiên định.

Vừa xác định vừa mừng rỡ.

Mừng vì cuối cùng Tô Nhược Hân cũng chịu thừa nhận anh là bạn trai cô.

“Nhưng em còn chưa xác định có thật là em yêu anh hay không nên tạm thời chúng ta cứ làm bạn bè trước. Về sau nếu cảm thấy hợp thì có thể phát triển thêm bước nữa, không hợp thì chia tay. Hạ Thiên Tường, anh không được bắt nạt em.” Tô Nhược Hân nghiêm túc nói. Lúc cô nói ra câu anh là bạn trai mình, trời mới biết trái tim cô đập mạnh đến cỡ nào.

Tiếng xưng hô đã ra khỏi miệng, tiếp đó có thể nói, vê sau quan hệ của cô và Hạ Thiên Tường không chỉ là cảm giác mà còn đúng như nghĩa đen trên mặt chữ.

Ngón trỏ của Hạ Thiên Tường hơi cuộn lại, anh dùng một đốt tay gõ lên mặt Tô Nhược Hân: “Từ trước đến nay chỉ có em là bắt nạt anh.”

Tô Nhược Hân chớp mắt: “Anh nói đùa, em không hề”

Lần nào anh chẳng bắt nạt cô, ức hiếp cho đến khi cô xin tha.

Vừa nghĩ tới hình ảnh minh họa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân ửng hồng.

Hạ Thiên Tường nâng tay, mu bàn tay ngang tâm mắt Tô Nhược Hân: “Tự em hồi tưởng lại xem chỗ này bị véo bao nhiêu lần rồi?”

Tô Nhược Hân mới đầu thì nghẹn lời, tuy nhiên cô lập tức đốp lại ngay: “Chẳng phải anh nói mắng là thương, đánh là yêu sao?”

“Được thôi, cho nên em không bắt nạt anh, em yêu anh.” Hạ Thiên Tường mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói.

Lúc này Tô Nhược Hân mới phản ứng được bản thân không chú ý, đã tự đẩy mình sập bấy.

Đầu nhỏ gục xuống, bàn tay cô bé xinh vuốt ve cổ áo của Hạ Thiên Tường, hoàn toàn không ngờ món đồ chơi trong tay mình là một chiếc áo sơ mi phiên bản giới hạn niêm yết với giá gân 545 triệu đồng.

“Em… Em bắt nạt anh đấy, sao hả, không được?”

Nói xong câu này, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng lấy đủ dũng khí ngẩng gương mặt nhỏ lên. Cô không sợ đâu, Hạ Thiên Tường là con hổ giấy.

Hạ Thiên Tường cười nghiền ngẫm nhìn Tô Nhược Hân khoảng ba giây, sau đó bình tĩnh nói: “Thôi, anh Hạ để cô Tô tùy ý ức hiếp, em muốn véo mấy lần thì véo, chỉ cần không véo hỏng là được rồi.”

“Phương pháp em bấm rất nhẹ nhàng, tương đương với việc xoa bóp, Hạ Thiên Tường, là anh chiếm lời rồi.”

Hạ Thiên Tường coi như cam chịu, xem ra ở chỗ Tô Nhược Hân, anh bị bấm, véo còn phải vui vẻ chịu đựng, ngay cả quyền phản kháng cũng không có.

Hạ Thiên Tường buồn cười cúi đầu nhìn cả người ‘Tô Nhược Hân như bạch tuộc bám trên người mình: “Ừm, nên cho em một thân phận rồi.’ Thân phận người bạn gái của anh.