Bất Ái

Chương 48



Mễ Nhu đang cùng Doãn Nam nói chuyện thì có một người hầu đi đến nhắc nhở: “Mễ Nhu, ông chủ có chuyện cần tìm cô.”

“Hả? Vậy… vậy tôi đi trước đây.” Mễ Nhu quay sang nói với Doãn Nam sau đó thì nhanh chóng rời đi.

Doãn Nam nhìn theo bóng lưng của cô khẽ thở dài rồi lại tiếp tục làm việc.

Gặp gỡ cũng xem như là một cái duyên nhưng anh ấy cũng đâu thể quản hết mọi chuyện trên thế gian, điều mà anh ấy có thể làm chỉ là đưa ra lời khuyên, lựa chọn vẫn là nằm ở bản thân cô.



Mễ Nhu nhanh chóng chạy lên sân thượng, lúc này Chu Thế Tước đang ngâm mình ở hồ bơi, để lộ cơ thể rắn rỏi, săn chắc.

“Ông chủ!” Mễ Nhu cúi đầu, đôi mất lãng tránh, cho dù có làm chuyện đó bao nhiêu lần đi chăng nữa cô vẫn có cảm giác không thoải mái khi nhìn thấy cơ thể của anh. Nó không chỉ đơn giản là sự ngượng ngùng của một cô gái mà là cảm giác bị xem thường. Bởi vì căn bản anh cũng không xem cô là một cô gái bình thường.

“Sao vậy? Là tôi đã phá hỏng chuyện tốt của cô rồi à?” Trong giọng nói của anh mang theo sự giễu cơn và cơn tức giận đang được kiềm nén.

“Em không hiểu anh đang nói gì.” Cô nhỏ giọng, vẫn là dáng vẻ khép nép đó, cái dáng vẻ khiến anh cảm thấy chán ghét. Rõ ràng khi nãy cô còn vui vẻ với tên đàn ông kia như vậy, sao đến lượt anh lại là cái bộ dạng này?

“Không hiểu? Là cô không hiểu hay đang giả vờ không hiểu? Trước mặt tôi thì giả vờ đáng thương, sau lưng tôi lại nói cười vui vẻ với người đàn ông khác. Cô xem tôi là gì? Một kẻ ngốc sao?” Anh lớn giọng quát, trong đôi mắt tràn đầy sự chán ghét.

“Em… Em không có. Em chỉ là…”

“Chỉ là thế nào?” Anh ngắt lời cô đồng thời nở nụ cười trào phúng: “Chỉ là cô đang muốn lấy lòng tôi, khiến tôi thương hại cô, tin tưởng cô hay là yêu cô? Mễ Nhu, tôi không tin là cô không biết cái gì gọi là mưu mô.”

Mễ Nhu mím chặt môi, hơi thở dần trở nên nặng nề: “Nếu anh cảm thấy em là người như vậy tại sao còn muốn giữ em ở lại?”

“Vì tôi tưởng rằng cô không phải là loại người đó nhưng xem ra tất cả chỉ là cái vỏ bọc do cô tạo ra. Giả dối!” Giọng anh lạnh lẽo và sắc bén như con dao nhọn cứa vào trái tim đầy thương tổn của cô, đau đến mức không ngừng run rẩy.

Mễ Nhu cúi đầu, cô hít vào một hơi thật sâu sau đó thì mỉm cười tự giễu: “Thì ra em chính là người như vậy, giả tạo, dơ bẩn, thấp kém. Có phải rất giống với vai phản diện thường thấy trong phim không? Vai này cũng rất tốt đó, ít nhất không phải là vai quần chúng.”

Chu Thế Tước cau mày, anh không hiểu cô đang nói gì: “Cô đang nói cái quái gì vậy?”

Mễ Nhu im lặng, cô không nói thêm gì nữa, hai tay cứ siết chặt vào váy và đứng bất động ở đó.

“Lư Mễ Nhu, có phải cô đang cố tình chọc tức tôi không? Đừng có nói chuyện kiểu đó với tôi.” Chu Thế Tước trừng mất nhìn về phía cô, khiến người khác không rét mà run.

“Nếu ông chủ không thích em nói chuyện, em cũng có thể làm một kẻ câm.” Cô nói.

Chu Thế Tước nghiến răng, cơn tức giận bùng lên như núi lửa đang phun trào, anh bơi đến gần cô, kéo cô xuống hồ bơi.

“Á! Ực…”

Mễ Nhu không biết bơi, vừa rơi xuống hồ thì cô liền sợ hãi vùng vẫy và nhanh chóng chìm xuống.

Chu Thế Tước cau mày, anh kéo lấy eo cô, tức giận quát lớn: “Cô điên rồi à? Cái hồ bơi này chỉ sâu 1m6.”

Mễ Nhu hoảng sợ siết chặt hai tay, hơi thở nặng nhọc, đôi mắt đỏ hoe, cô còn tưởng là mình sẽ chết.

Trong dòng nước lạnh ngắt, anh có thể cảm nhận được cơ thể cô đang không ngừng run lên, thậm chí anh còn không thể phân biệt được đâu là nước và đâu là nước mắt của cô. Trong lòng đột nhiên bùng lên một loại cảm giác chua xót khiến anh không nỡ lớn tiếng với cô.

“Mễ Nhu, đừng chọc tức tôi có được không? Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, cho dù cô muốn gì tôi cũng sẽ cho cô.” Anh nhẹ giọng nhưng lời lẽ lại không thể làm cho người ta bị thuyết phục.

“Muốn gì thì anh cũng cho sao?” Giọng cô run run.

“Đương nhiên, ngoại trừ tình yêu và danh phận.” Chu Thế Tước tuyệt tình nói, không chút nhân nhượng.

“Vậy… em muốn được tôn trọng, em muốn… em muốn anh có thể xem em là con người, là một cô gái bình thường. Có được không?” Cô nâng mắt nhìn anh, dường như là đang khẩn cầu.

Chu Thế Tước nheo mắt: “Chỉ vậy thôi?”

Cô nói: “Chỉ vậy thôi.”

Chu Thế Tước vẫn có chút không tin, sao một hồi do dự, xem xét kĩ lưỡng, anh nói: “Được, như cô muốn.”

“Nhưng trước hết, có phải cô nên làm gì đó để xoa dịu cơn tức giận của tôi không?” Cô nhếch môi cách đắc ý như đang chờ đợi điều gì đó.

Nhưng có vẻ như cô đã khiến anh thất vọng. Cô nói: “Em… hôm nay em sẽ tự tay nấu cơm trưa cho anh có được không?”

Chu Thế Tước không hài lòng, anh hừ lạnh: “Cô nghĩ cơm mà cô nấu ngon hơn cả vị đầu bếp trưởng mà tôi mời về sao?”

Mễ Nhu rũ mắt buồn bã, bờ môi cắn chặt, dường như mỗi lần anh nói điều khiến cô cảm thấy tự ái, nó khiến cô có cảm giác như bản thân rất vô dụng, cho dù không có sự tồn tại của cô cũng không sao cả.

Chu Thế Tước bất lực thở dài, anh cũng không biết tại sao mình phải mình lòng và nhún nhường vì người con gái này: “Tuy cô nấu không ngon nhưng dù sao cũng tạm ăn được, vậy thì cứ nấu đi.”

“Đã sắp đến giờ cơm rồi, bây giờ em sẽ đi chuẩn bị.” Cô nhỏ giọng, vội vàng muốn rời khỏi vòng tay của anh nhưng lại bị anh giữ chặt lấy eo.

“Khoan đã!”

Vừa dứt lời anh đã bóp lấy cổ cô, đặt bờ môi lạnh lẽo lên bờ môi nhợt nhạt không chút phấn son ấy, còn tham lam cắn nhẹ vào đôi môi cô, mạnh bạo tiến sâu vào trong khoang miệng cô.

“Ưm… ưm…”

Mễ Nhu không phản kháng mà thuận theo ý anh, chỉ có điều cô lại không có cách nào che giấu được sự sợ hãi từ sâu bên trong linh hồn, một giọt nước mắt từ đó đã tràn ra khỏi khoé mi, hoà vào dòng nước lạnh đến thấu xương, đọng lại trong cổ họng những tiếng nghẹn ngào vụn vặt.