Doãn Ứng Nguyệt tiến đến đã thấy hai bằng hữu một nằm dài, một lười nhác nhắm mắt. Nàng cũng không vội vàng ngồi xuống mà tiến đến lay dậy Tạ Ngọc còn có tóm xuống Chung Ly.
Chung Ly tiện đà bật dậy đối diện với Doãn Ứng Nguyệt.
" Tu vi tinh tiến? Rất tốt đâu, Doãn tiểu thư có muốn mời chúng ta ăn một bữa chúc mừng?"
Ứng Nguyệt nghe vậy trừng mắt nhìn nàng nói:
" Tăng tiến một tiểu cảnh giới có gì để chúc mừng? Ngươi xem Tạ Ngọc hắn không phải cũng đột phá hay sao?"
Tạ Ngọc gật gật đầu nói thêm:
" Đột phá không chỉ có chúng ta, nội môn chân truyền Tần Xuyên cũng đã luyện khí ba tầng, tương tự còn có Hoắc Kiến Luyện Thần phong."
Nói xong hai đồng bạn nhìn về phía Chung Ly đánh giá. Nàng mặc cho hai người nghiền ngẫm ánh mắt mà lên tiếng nói:
" Ta tương đối đặc thù, thích giả trư ăn thịt hổ."
Bị ném cho hai cái xem thường ánh mắt nàng liền quay đi tiếp tục uống trà.
Không khí từ lúc Ứng Nguyệt đến vẫn luôn vui vẻ, muốn đánh vỡ nó cũng có thể rất nhanh chóng. Tạ Ngọc liếc nhìn Chung Ly mới quyết tâm mở miệng:
" Ứng Nguyệt ngươi quan hệ với Lý gia Dụ Trì thành tốt không?"
Doãn Ứng Nguyệt nghe vậy giật mình, nhìn hai đồng bạn trước mặt, ánh mắt đã có chút thấu hiểu:
" Hai người biết hết rồi?"
Chung Ly lúc này đứng dậy kéo ghế đến ngồi cạnh nàng ấy hỏi:
" Ngươi cần mối hôn sự này sao?"
Doãn Ứng Nguyệt hai mắt bối rối, mãi lúc sau mới chậm rãi đáp:
" Cần thì sao, không cần thì sao? Ta lại không thể quyết định!"
Nghe vậy nàng và Tạ Ngọc nhìn nhau, hắn lại lên tiếng nói:
" Ngươi biết hôn ước nhà ngươi và Tần gia là ra sao không?"
Ứng Nguyệt nhìn hai người có chút chần chừ. Chung Ly đặt tay lên vai, nàng ấy mới buông ra hơi thở đáp:
" Là lời thề, năm xưa ta gia gia có ơn với Tần gia trưởng tộc, sau đó liền có hôn ước này trước cả khi ta sinh ra. Qua ngần ấy năm, Tần gia vẫn thủ tín giữ cho nó tồn tại đến giờ",
" Ta gia tộc không cam tâm huỷ bỏ hôn ước cho dù bị Lý gia ra sức chèn ép. Ta ở trong tông môn vẫn luôn bị Lý sư tỷ nhìn chằm chằm. Tuy sư tỷ chưa làm gì ta nhưng tâm thần thật sự không yên." Nàng ấy nói thêm.
" Ngươi sư phụ nói như thế nào?"
" Sư phụ không quan tâm, sư tỷ muội không tương tàn ngài ấy liền mặc kệ. Tu luyện tài nguyên thi thoảng cũng phân phối cho ta. Ta với gia tộc thời gian này đã cắt liên hệ."
" Các ngươi không cần nhúng tay vào việc này. Không nói đến ảnh hưởng mà là bây giờ làm gì cũng không tác dụng. Bên phía Tần gia buông tay hoặc Lý gia nhàm chán từ bỏ mới có thể kết thúc." Ứng Nguyệt chán nản nói.
" Ngươi gia tộc là muốn cá chết lưới rách?"
" Chỉ là một mối hôn sự, Ứng Nguyệt ngươi cũng đâu kém, Thanh Hà tiên tông nội môn thân truyền đệ tử thua tên kia Quy Nhất tông sao?" Tạ Ngọc gõ gõ bàn bất đắc dĩ nói.
Ứng Nguyệt buồn bã đáp:
" Ta bây giờ chỉ muốn tập trung tu luyện, có thực lực mới có được tiếng nói!"
Chung Ly gật đầu:
" Tốt, vậy chuyện này ta có một kế sách nhỏ. Thành công sẽ giúp ngươi an ổn tu luyện một thời gian, nếu thất bại cũng không ảnh hưởng."
...
———
Doãn Ứng Nguyệt mang theo tâm trạng trở về nội môn khu. Trên đường trở về viện nàng gặp Lý Giả Tuệ vội rũ mắt chào hỏi:
" Lý sư tỷ "
Lý Gia Tuệ thấy nàng liền lạnh mặt:
" Ngươi thực ra còn rất nhàn nhã, không bù cho ngươi gia tộc đang loạn đâm đầu đâu."
" Sư tỷ hiểu lầm, sư muội sớm đã có quyết định, chỉ là ngại tu vi quá thấp không được cho phép ra khỏi sơn môn nên mới kéo dài thời gian đến bây giờ." Nàng buồn bã đáp.
Lý Giả Tuệ nghe vậy có chút bất ngờ nhìn Doãn Ứng Nguyệt:
" Ngươi nghĩ kỹ rồi? Chính là muốn từ hôn với Tần ca ca?"
Doãn Ứng Nguyệt không đáp ngay mà cúi gằm mặt khóc nức nở. Lý sư tỷ nhíu mày nhìn nàng nôn nóng thúc giục:
" Ngươi mau nói? Ngươi là muốn từ hôn với Tần gia đúng không?"
Lúc này nàng mới ngẩng đầu dậy, hai mắt đỏ hoe đẫm lệ nói:
" Sư tỷ ta rất mệt mỏi, hôn sự là ta ông cố định ra với Tần gia gia trưởng, chỉ có ta mới có thể khiến Tần gia đồng ý huỷ hôn. Nhưng sơn môn sư muội không thể bước ra chỉ có thể khiến sư tỷ phiền muộn. Ứng Nguyệt hổ thẹn vô cùng."
Lý Giả Tuệ nghe vậy liền vui sướng sau đó nhìn Doãn Ứng Nguyệt ghét bỏ nói:
" Hừ ngươi còn biết điều nhưng tu vi quá rác rưởi. Mau chóng tu luyện đến trung kỳ sau đó lăn đi từ hôn cho ta. Nếu để ta biết ngươi lười biếng tu luyện, ta sẽ không để yên."
" Sư tỷ, sư muội đã rất cố gắng chỉ là Doãn gia sớm đã cắt đứt tài nguyên tu luyện của ta, e rằng sư muội không thể nhanh chóng chạm đến luyện khí trung kỳ."
" Rác rưởi gia tộc quả nhiên chỉ có thể sinh ra phế vật. Cầm lấy lăn đi tu luyện, nếu chưa chạm đến trung kỳ đừng để ta nhìn thấy ngươi!" Lý Giả Tuệ khinh thường ném ra một túi linh thạch sau đó tự đắc phất tay rời đi.
Nhìn bóng lưng đã đi xa của Lý Giả Tuệ, Doãn Ứng Nguyệt ước lượng trong tay linh thạch túi mỉm cười có chút nghiến răng nghiến lợi.
" Quả nhiên mồm chó không thể sinh được ngà voi. Tuy vậy ra tay cũng rất hào phóng, ta liền nhẫn nhịn nghe nàng ta chửi."
Trở về viện, Doãn Ứng Nguyệt trực tiếp đóng cửa bế quan tu luyện.
Chung Ly bên này sau khi trở về liền sai người lưu ý Ứng Nguyệt. Biết nàng ấy đã an ổn bế quan tu luyện cũng yên tâm tiếp tục luyện kiếm.
Lực độ ra kiếm đã cân nhắc kỹ, tuy nhiên tốc độ xuất chiêu vẫn còn cần điều chỉnh rất nhiều.
" Muốn hoàn mỹ ném ra toàn bộ chiêu thức cần phải có sự phối hợp cân bằng của tất cả các thức còn lại."
Chung Ly giơ lên kiếm nhẹ nhàng chém đứt từng khúc diệp bay trong gió.
" Lần này đã tiến bộ, chém đứt 134 lá, để rơi xuống đất còn có 18 chiếc."
" Lá không đợi nhau mà rơi lần lượt, phong cũng không đợi đợt này thổi qua đợt khác mới tới. Ta muốn là kết hợp mười hai kiếm vào thành một thức duy nhất, tốc độ sẽ không còn gì để bàn cãi."
Đang luyện kiếm thì nàng nghe thấy tiếng bước chân, Hồng Nhi đến thông báo nàng sư phụ đã trở về. Chung Ly gác lại trong tay kiếm trở về bái kiến ân sư.
" Sư phụ người giải đáp cho con thắc mắc này, làm thế nào có thể nhanh chóng nắm bắt tốc độ của phong?"
" Biến thành phong!" Thẩm Thế Thuỵ bình tĩnh nhìn trước mặt tiểu đồ đệ.
" Sư phụ, ý người là?"
" Phía sau Hình Đường bộ là một âm phong khe, có thể hữu ích cho ngươi tu luyện kiếm. Chỉ là âm khí nơi nên tránh ở lại lâu dài đừng quá trầm mê." Nói rồi sư phụ vứt cho nàng một quả lệnh bài.
Chung Ly cầm theo lệnh vui sướng trở về tu luyện phòng. Hôm sau đã mang theo Hồng Nhi ra ngoài từ sớm. Mang theo lệnh bài sư phụ giao cho nàng tiến đến Hình Đường bộ. Không khí nơi đây rất túc mục còn có dày đặc âm lãnh hơi thở. Đi gần đến cửa, nàng liền bị chặn lại. Một nữ tu đứng trước nàng đánh giá. Chung Ly sớm đã nhận ra người trước mắt chính là vị tiền bối giám sát các nàng trên Tử không gian bàn cờ, vội trình lên lệnh bài nói:
" Đệ tử Chung Ly - Minh Duyệt phong môn hạ, mang theo sư phụ lệnh bài tiến đến xin nhập Âm phong khe tu luyện."
Nữ tu nhận lấy lệnh bài xem xét sau đó không nói một lời quay lưng đi trước. Chung Ly có chút ngỡ ngàng nhưng vẫn hiểu ý bước theo sau. Trong lòng thầm nghĩ: ' Vị tiền bối này hoá ra xuất thân từ Hình Đường, không khó để hiểu vì sao các bạn nhỏ bị ngài ấy doạ sợ ngoan ngoãn như vậy.'
Nữ tu dẫn theo Chung Ly đến trước âm phong khe trước cửa liền dừng lại:
" Vào đi, nếu dám trước một tháng trở ra ta liền đánh gãy chân ngươi!"
" Là sư tỷ, ở lại quá một tháng người cũng không cần tìm ta, ta xác có thể sớm đã lạnh ngắt."
Nữ tu nghe nàng trả lời liền hừ lạnh, một chân đạp nàng tiến vào. Chung Ly nằm bò trên đất xuýt xoa, chỉ nghe tiếng gió mang theo giọng nói xa dần: " Quy trình của Đường bộ, cho dù ai cũng sẽ không ngoại lệ."
Vừa xoa xoa đau đớn mông nàng vừa tiến sâu vào âm phong sơn. Nơi này được cấu tạo bởi hai dãy núi, ở giữa trống không một khoảng, từng đợt âm lãnh gió thổi qua. Nàng có chút rét lạnh liền vận dụng linh khí hộ thân.
Thích nghi với hoàn cảnh một lát, Chung Ly liền rút kiếm bắt đầu luyện tập. Phong rất mạnh, mỗi bước di chuyển đều phải thật cẩn thận, mũi kiếm cũng bị gió thổi chệch đi khiến nàng mãi không thể luyện ra hoàn chỉnh bộ pháp.
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy, Chung Ly cũng không cố chống trọi mà kiếm một tảng đá lớn ngồi xuống bổ sung linh khí.
Cứ như vậy nửa tháng qua đi nàng vẫn luôn không ngừng thích nghi sức gió luyện ra hoàn chỉnh kiếm pháp. Mỗi lần như vậy tiêu tốn linh khí không phải là nhỏ, cũng may luyện khí hai tầng nàng tích luỹ vẫn luôn vượt qua này giai đoạn.
Ngồi xuống nghỉ ngơi, lại ăn vào một viên tích cốc đan nhìn trên cao mặt trời nghĩ:
" Một lần ném ra mười hai chiêu thức cần thời gian càng ngày càng giảm bớt, đạt đến hợp nhất lại không phải chuyện sớm muộn hay sao!"
" Haizz chỉ tiếc là không thể ở lâu, một lần ở không thể quá một tháng."
Cầm kiếm lên tiếp tục tu luyện, lần này nàng cảm thấy âm phong tác động đã mạnh hơn nhiều, thân thể chắn hẳn đã nhiễm rất nhiều âm khí.
" Trở thành phong mới có thể chạm tiến phong a."
Chung Ly nhìn xuống dưới vách núi ngẫm nghĩ:
" Chỉ đơn giản chống lại sức gió, tăng lên tốc độ là quá lâu. Sao ta không thử thả ra chống cự, hoà mình vào nó?"
Nghĩ là làm, Chung Ly không chần chờ trực tiếp nhảy xuống vách núi.