Bên ngoài vùng ngoại ô Đăng Quế, trên ngọn núi Bạch Hổ mà ngày thường không ai dám lên, lúc này lại có một đôi nam nữ đang lên núi.
"Đầu Đất, chị buồn đi vệ sinh quá, em giúp chị che chắn, chị phải đi vệ sinh một chút." Khi đi đến lưng chừng núi, Lâm 'Vũ Mộng đỏ mặt nói với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông mà cô ấy gọi là Đầu Đất chính là Bành Chiến, người em trai mà cô ấy đã nhận nuôi nhiều năm.
Bành Chiến có ngoại hình cao ráo tuấn tú, nhưng mặt mũi trông rất ngáo ngơ, là một kẻ ngốc có đầu óc không bình thường.
"Chị Vũ Mộng, chắn... chắn cái gì cơ? Ở vùng núi hoang vu này lại không có ai khác..." Bành Chiến ngu ngơ nói.
"Cho dù không có người khác, em cũng phải canh chừng cho chị, đề phòng chuyện chẳng ngờ, hiểu không?" Lâm Vũ Mộng nói.
"Ồ, em hiểu rồi, chị sợ không may có yêu tinh tới nhìn lén chị, cho nên bảo em trông chừng cho chị." Bành Chiến đang. ngơ ngác như đột nhiên bừng tỉnh nói.
Vừa nghe đến hai chữ "yêu tinh", nhất thời Lâm Vũ Mộng. rùng mình, có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Bởi vì vị trí hiện tại của cô ấy và Bành Chiến đang ở ngay phía trên động Khóa Yêu!
Ở dưới vách đá phía bắc núi Bạch Hổ có một cái hố trời đã được hình thành từ xa xưa, theo những cụ già ở thành phố Đăng Quế, có một nữ yêu tinh có pháp lực vô biên và vô cùng khủng bố bị phong ấn phía dưới hố trời.
Vì vậy, cái hố trời này còn được gọi là động Khóa Yêu.
Bởi vì truyền thuyết về nữ yêu tinh quá đáng sợ nên bình thường không có ai dám lên núi Bạch Hổ.
Lúc này, một trận gió núi lạnh buốt thổi qua, cỏ cây lay động, sương khói mù mịt.
€ó lẽ là tâm lý bị tác động, cảm thấy như thể yêu ma quỷ. quái có thể xuất hiện ở trong núi rừng bất cứ lúc nào.
"Câm miệng lại, em thì biết cái gì. Bảo em canh chừng thì cứ canh chừng đi, em nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Nếu còn dám nói năng bậy bạ nữa thì có tin là chị xé nát miệng em không?" Lâm Vũ Mộng tức giận quở mắng.
Sở dĩ cô ấy dẫn anh lên núi Bạch Hổ là để tìm một loại thảo dược có thể chữa khỏi bệnh ngốc của Bành Chiến.
Trong những năm qua, cô ấy thường đưa Bành Chiến đến bệnh viện khám bệnh nhưng vẫn không thể chữa khỏi bệnh cho anh.
Ngày hôm qua, một thầy thuốc giang hồ mở quán trên phố cổ nói với cô ấy rằng trên núi Bạch Hổ có một loại cỏ giúp đầu óc thông suốt, chỉ cần hái cây cỏ khai khiếu này về rồi luộc lên cho Bành Chiến ăn thì đảm bảo bệnh của Bành Chiến sẽ khỏi.
Vị thầy thuốc giang hồ này tên là Chu Xán Quang, cũng là người thành phố cổ, là một người thông minh, ngày thường cũng có thể chữa được một số bệnh nan y phức tạp của người già, được mọi người gọi là Chu thần y.
Ôm thái độ chữa ngựa chết thành ngựa sống, Lâm Vũ Mộng lựa chọn tin lời Chu Xán Quang và quyết định đi lên núi Bạch Hổ tìm thuốc.
Cô ấy không dám đi một mình nên dẫn theo Bành Chiến đi cùng để có thêm can đảm.
"Chị Vũ Mộng, chị đừng hung dữ như vậy, em trông chừng chị là được mà. Em cam đoan sẽ không để ai nhìn trộm chị." Bành Chiến thấy Lâm Vũ Mộng tức giận nên anh đành phải ngoan ngoãn làm theo ý cô ấy.
"Em cũng không được phép nhìn trộm." Lâm Vũ Mộng bổ sung thêm.
“Em không có nhìn trộm, em quang minh chính đại xem, có thể không?” Bành Chiến lí nhí hỏi.
"Không thể! Nếu em dám liếc mắt một cái, chị sẽ móc mắt em ra rồi giãm nát." Lâm Vũ Mộng hung ác cảnh cáo.
"Cũng có cái gì đẹp đâu, chị có cho em nhìn thì em cũng không thèm." Bành Chiến lầu bầu.
Anh thực sự hơi sợ chị sẽ xé miệng và móc mắt nên bắt đầu nghiêm túc canh chừng cho Lâm Vũ Mộng.
"Khờ dã man, xem ra thật sự không có thuốc chữa rồi." Lâm Vũ Mộng không nín nhịn được nữa, cô ấy vội vàng chạy ra phía sau một gốc cây lớn...
"Chị Vũ Mộng, có một vấn đề mà em nghĩ mãi vẫn không. hiểu. Tại sao đàn ông có thể đứng tiểu, còn phụ nữ phải ngồi xổm thế?" Sự tò mò của Bành Chiến lại nổi lên.
"Với cái chỉ số thông minh của em thì chị không có cách nào giải thích cho em được.” Lâm Vũ Mộng bực bội nói.
Đúng lúc này, đột nhiên Bành Chiến phát hiện ra một đôi mắt ẩn núp ở trong bụi cỏ cách đó không xa đang nhìn trộm.
"Ai? Ai đang trốn trong bụi cỏ nhìn lén, cút ra đây mau." Ngay lập tức Bành Chiến tức giận hét lên.
Lâm Vũ Mộng đang định cởi quần để giải quyết ngay tại chỗ thì nhất thời bị dọa giật mình.
Lâm Vũ Mộng nhìn theo ánh mắt của Bành Chiến thì thấy bụi cỏ cách đó không xa đang lay động.
"Rốt cuộc là người... hay là quỷ?" Lâm Vũ Mộng thấp thỏm hỏi.