Cảnh Hoài ngàn lần không ngờ được câu chuyện này có phần sau.
Đó là một buổi chiều trời trong nắng ấm, ngày đầu tiên của kì tân hôn anh gặp bạn gái cũ của ông xã, sau đó hai người có một cuộc nói chuyện thân thiết hữu hảo.
Cuối cùng anh thong dong rời đi, bạn gái cũ ôm hận xuống đài.
Mà bây giờ mọi thứ trở lại điểm xuất phát, anh lẳng lặng ngồi dưới sân khấu.
Cảnh Hoài thở ngắn than dài với không khí xong thì các khán giả đã an vị trước màn ảnh. Người chủ trì làm nóng bầu không khí, cầm mic cất cao giọng nói: “Nhiệt liệt hoan nghênh đoàn phim《Ngàn sát》ra sân!”
Người đầu tiên đi lên là đạo diễn, rồi phó đạo diễn và cuối cùng là các diễn viên.
Từ lúc đạo diễn Từ đi lên đã có người la hét ỏm tỏi, đến lúc dàn diễn viên xuất hiện thì tiếng hét chọc thẳng lên nóc nhà. Fan nhà nào gọi tên thần tượng nhà nấy, đinh tai nhức óc.
Cảnh Hoài và Quý Tĩnh Duyên ngồi hàng ghế đầu để hành sự thuận tiện, không ngờ lại có được vị trí quan sát tốt nhất, trừ bên truyền thông và nhân viên công tác ngồi xổm phía trước. Nhóm nghệ sĩ đi lên sân khấu, mặt ai cũng mang nụ cười tươi tỉnh.
——“Bạch Uy Minh! Anh thật là đẹp trai! A a a a!!!”
——“Lư Vũ Huyên ơi má iu con! Con là người đỉnh nhất!”
Thời điểm Ôn Thi Kỳ lên sân khấu thì càng khủng bố hơn, khẩu hiệu được hô to và đều tăm tắp như trong quân đội.
——“Ôn tửu thưởng cùng ai, thi ca tươi đẹp nhất, nhân gian kỳ mĩ lệ!”
——“Ôn Thi Kỳ! Ôn Thi Kỳ! Chị ơi mau nhìn em!!”
Sự xuất hiện đầy uy phong lấn át ba nghệ sĩ khác, không còn một ai chú ý nụ cười miễn cưỡng trên mặt họ.
Cảnh Hoài chưa bao giờ tiếp xúc giới fan lập tức bị dọa sợ cho chấn động cả người.
Cái quỷ gì vậy?!
Ôn Thi Kỳ nghiêng người, vẫy tay chào hỏi với người hâm mộ trong thính phòng rồi làm động tác bắn tim. Vừa gợi cảm lại không thiếu phần tinh nghịch, tiếng thét của fan ngồi dưới lại được nâng lên một tầm cao mới. Trong mắt cô ta ánh lên vẻ vừa lòng.
Tốc độ đổi mới của giới giải trí quá nhanh, bao nhiêu nghệ sĩ ra mắt cùng thời với cô đã bị sóng sau xô ngã trên bờ cát chứ đừng nói có thể đi đến địa vị như cô. Phía sau cô có hơn mười triệu người hâm mộ, ngay cả nữ diễn viên trẻ tuổi ăn khách đứng bên cạnh còn không so được với cô.
Fan của cô siêu tốt, họ sẽ cho cô một lớp bảo hộ, sẽ làm theo lời kêu gọi của cô, sẽ tin tưởng từng câu từng chữ cô nói và sẽ giúp cô đánh bay những ý kiến trái chiều.
Người hâm mộ yêu cô và cô cũng yêu họ.
Bọn họ không cần nghe những âm thanh khác, chỉ cần nghe lời cô là đủ.
Ôn Thi Kỳ cười càng thêm tươi, biểu tình càng thêm dịu dàng, nghiêm túc lắng nghe các loại thổ lộ bên dưới sân khấu. Cô nàng yêu kiều quét mắt nhìn khắp toàn trường, cho đến hàng ghế đầu tiên.
Một thiếu niên ngồi ngay chính giữa, đôi mắt tò mò nhìn thẳng vào cô. Tầm mắt hai người chạm nhau, thiếu niên cười cười như đang nói——
“Tình cờ ghê nha, chúng ta lại gặp nhau”
Cô nhìn sang bên cạnh, quả nhiên trông thấy người đàn ông trưởng thành, điềm tĩnh và anh tuấn.
Khoảnh khắc ấy, khả năng quản lí biểu tình mà cô luôn tự hào cũng không vớt vát nổi cho vẻ mặt cứng đờ của cô. Đến mức Lư Vũ Huyên truyền microphone sang cô cũng không hề hay biết.
Lư Vũ Huyên hạ giọng gọi: “Chị Kỳ?”
Ôn Thi Kỳ tiếp nhận micro, vuốt gọn lọn tóc rũ xuống, trên mặt khôi phục vẻ hòa nhã không chê vào đâu được: “Cảm ơn”
Kịch bản diễn trăm lần như một, người chủ trì hỏi mấy chuyện thú vị trong thời gian quay chụp, giới thiệu sơ qua về nội dung phim, kì vọng về lượng vé tiêu thụ, để mỗi nghệ sĩ có cơ hội phát biểu đôi câu, sau cùng sẽ nói thêm mấy câu tương tác cùng khán giả.
Ôn Thi Kỳ đối đáp trôi chảy, vừa cười trả lời người chủ trì vừa lơ đãng nhìn hàng ghế đầu.
Cảnh Hoài kề sát vào tai Quý Tĩnh Duyên rồi hỏi: “Có phải cô ta đang nhìn anh không?”
Quý Tĩnh Duyên vô cảm: “Không phải”
“Hở?”
“Đang nhìn cậu”
Cảnh Hoài:?
Anh nghi hoặc nhìn lên sân khấu, trùng hợp đụng trúng ánh mắt Ôn Thi Kỳ. Khi hai tầm mắt đối diện, Cảnh Hoài cảm giác có thêm mấy tia lửa nổ bùng trên không.
Có lẽ đây là kẻ thù gặp mặt, nhìn đỏ con ngươi.
“Thi Kỳ cứ mãi nhìn hàng ghế đầu thôi, em thấy chuyện gì thú vị à?”
Ôn Thi Kỳ mở to đôi mắt đẹp, tỏ ra kinh ngạc cười nói: “Rõ ràng đến thế sao?”
Người chủ trì nói tiếp: “Toàn trường đều đang dõi theo em mà, em có chớp mắt một cái thì mọi người cũng để ý tới”
Cô ta bị chọc cười: “Sao có thể khoa trương như vậy?”
Người chủ trì: “Vậy chúng ta đưa micro cho bạn fan ngồi phía trước được không nào? Là một anh đẹp trai à nha!”
Cảnh Hoài nhận lấy micro nhân viên đưa tới.
Người chủ trì cười cười ý bảo anh lên tiếng.
Cảnh Hoài đánh mắt nhìn Ôn Thi Kỳ. Dáng người cô tuyệt đẹp, tư thái nhã nhặn, dịu dàng nhìn anh như một chị gái nhà bên.
Nếu không cảm nhận được cái chất riêng giữa tình địch thì anh cũng tin đấy.
Ôn Thi Kỳ rất bất ngờ. Cô hiểu rõ tính cách của Quý Tĩnh Duyên, kiên cường, nhẫn nại, cường đại, khiêm tốn. Khiêm tốn đến mức đa số người đều chỉ nghe danh chứ không thấy mặt hắn. Hắn không lộ mặt trước máy quay, rất ít khi tham gia hội họp, hiện giờ ngồi ở hàng ghế đầu cũng không một ai biết hắn là chủ tịch của Vân Tích.
Loại người này là nguy hiểm và khó thân cận nhất, như một con sói đơn độc đang tuần tra lãnh thổ của mình, cự tuyệt bất cứ ai muốn tới gần.
Giữ vị trí người bên cạnh Quý Tĩnh Duyên còn khó hơn leo lên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí, năm xưa cô dùng hết mọi thủ đoạn mà cũng không thành công.
Ôn Thi Kỳ liếc qua đùi hắn.
Đặc biệt là sau khi Quý Tĩnh Duyên gặp tai nạn xe cộ, tính tình càng thêm lạnh lùng làm người thường khó mà hình dung nổi. Không ngờ vẫn có một thiếu niên có thể đứng bên hắn, cái loại người này cũng xứng sao?
Ôn Thi Kỳ cảm thấy mắc cười, không tự giác siết chặt micro.
“Tôi không biết phải nói gì” Thiếu niên không chút khách khí nhét micro vào tay Quý Tĩnh Duyên rồi nói nhỏ: “Chồng nói hộ em đi”
Cho dù tiếng nói rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào micro và được dàn loa phát thanh phóng đại ra.
Mọi người dáo dác nhìn về phía trước, thậm chí có các cô gái trẻ tuổi không nhịn được mà che miệng cười rộ lên.
Người chủ trì đã gặp qua đủ loại tình huống nên không chút hoang mang: “Lại là một anh đẹp trai nha, vậy mời anh fan đẹp trai bày tỏ sự chờ mong với《Ngàn sát》”
Anh đẹp nói: “Xin lỗi, tôi không phải fan, không có chờ mong”
Giọng điệu bình tĩnh không hề phập phồng lên xuống, mỗi âm tiết đều có thể nghe ra được rằng—— Không phải giả vờ đâu, tôi thật sự không chờ mong.
Căn phòng ồn ào lập tức trầm xuống.
Đạo diễn đứng xa quá nên phải nghển cổ lên để nhìn, đáng tiếc do ánh sáng không quá ổn định cộng thêm có nhiều người che khuất nên ông không thấy rõ mặt người kia.
Mà Quý Tĩnh Duyên vừa nói xong, trừ phóng viên sáng mắt lên vì tin nóng, còn đâu những người khác đều đồng loạt sửng sốt.
Sao lại thế này, đi tuyên truyền mà cũng có người phá nữa hả?
Cảnh Hoài cũng kinh ngạc lắm, còn định hỏi chúng ta không cho họ mặt mũi à? Nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, hờ, đúng là hai người không phải đến cho họ cái mặt mà.
Chủ trì là người đầu tiên phản ứng lại, cười ha ha: “Vậy bạn có thể chờ mong từ bây giờ nhé, nhưng trước đó thì chúng ta hãy đưa mic cho một bạn fan khác nào”
Quý Tĩnh Duyên không đưa, đôi mắt ẩn sự uy nghiêm dõi thẳng vào nhân viên công tác.
Nhân viên công tác sững người, tự nhiên có cảm giác như bị ông chủ uy hiếp, cậu ta cắn răng nói: “Mong ngài phối hợp ạ”
Hắn không dao động, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi có lời này muốn hỏi cô Ôn”
Người chủ trì và đoàn phim nhận ra có sự không ổn, nhưng có mặt phóng viên và người hâm mộ nên họ không dám làm ra hành động gì quá mức.
Ôn Thi Kỳ bất ngờ nhếch môi, ngăn trở các thành viên trong đoàn muốn nói chuyện thay cô trước khi hướng về phía Quý Tĩnh Duyên: “Xin mời”
“Về khoảng thời gian trước, cô gặp chuyện bất bình nên đã trợ giúp một người tàn tật khỏi bị quấy rối tình dục, được cư dân mạng khen ngợi là hiệp nữ hiện đại” Hắn vừa mở miệng, Ôn Thi Kỳ lập tức biến sắc nhưng cô không ngăn cản hắn.
Quý Tĩnh Duyên: “Tôi muốn biết, đương sự có biết hắn ‘bị’ quấy rối không?”
Các phóng viên chấn động há hốc miệng.
Á đù, có mùi drama!
Hết chương 21