Anh có để ý không? Gương mặt của Hạ Âm trông rất giống với Chu Sa Hạnh đúng chứ?”
“Ừm bây giờ anh mới để ý đôi chút vì cậu ta có khá nhiều nét giống với Chua Sa Hạnh, lúc đầu anh nghĩ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi nên cũng chẳng để tâm mà có chuyện gì liên quan sao??”
Đúng vậy. Mộng Dao đang nghi ngờ rằng Chu Sa Hạnh chính là người chị cùng cha khác mẹ của Hạ Âm và đây gần như không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu là do cô quá đa nghi thì sẽ không thể nào có trường hợp người giống người đến vậy trừ khi họ là huyết thống với nhau
Dù không chắc chắn nhưng có khả năng là vậy
“Anh nghĩ em đa nghi cũng được nhưng chắc chắn hai người họ có vấn đề và nếu là sự thặt thì ta đã có một cơ hội để hạ bệ nhà họ Chu một lần và mãi mãi”
“Anh hiểu ý em, anh sẽ lo những phần còn lại, bây giờ anh còn một chút chuyện quan trọng ở công ty nên chút nữa em cứ nhờ Hạo Hiên chở về nhé”
“Ừm”
Rồi sau đó anh đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ nhàng trước khi rời đi
“Anh đi nhé”
Đông Quân nhanh chóng đi đến công ty để xử lí vài việc. Mộng Dao thì vẫn ngẩn ngơ và thầm mừng rỡ trong lòng, có lẽ sự lo lắng ban đầu đã tan biến một cách nhanh chóng
Cô định sẽ đi thăm Băng Nghi, Tử Du và Hạo Hiên một lúc rồi mới đi về. Nghĩ vậy cô liền đi đến phòng làm việc thường ngày của mình, khi cô mở cửa thì đã thấy chỉ có ba người Băng Nghi, Tử Du và Hạo Hiên đnag ở đó. Băng Nghi vừa nhìn thấy Mộng Dao thì liền rơm rớm nước mắt nhào đến ôm chặt lấy cô rồi nói
“Em không sao rồi Tiểu Dao Dao, lúc thấy em trong tình trạng ban nãy làm chị sợ lắm đó”
“Em khoẻ lại rồi chứ Mộng Dao, bọn anh lo cho em lắm đó”
Tử Du tiến đến cạnh Băng Nghi đnag ôm Mộng Dao đến ngạt thở. Hạo Hiên cũng chạy đến đằng sau hỏi thăm, Mộng Dao liền cảm thấy vui sướng vô cùng. Cô liền cúi đầu cảm ơn mọi người để bày tỏ sự biết ơn của mình
“Em thực sự cảm ơn tất cả mọi người, từ trước tới giờ mọi người luôn hết mình để bảo vệ và giúp đỡ em rất nhiều, em chẳng biết phải tỏ lòng biết ơn thế nào ngoài cúi đầu cảm ơn hết”
“Ây ya, em không cần phải khách sáo vậy chứ, bọn chị làm những chuyện đó là bổn phận của một tiền bối giúp đỡ hậu bối của mình và…bọn chị cũng coi em như người thân nên đừng khách khí vậy”
“Đúng rồi đó, nếu có ai dám bắt nạt “em gái” của anh thì chắc chắn anh sẽ đánh cho họ tơi bời cho coi”
Hạo Hiên cũng ân cần xoa đầu Mộng Dao và nói
“Em là thứ không thể thiếu và không thể thay thế được trong mắt bọn anh, cứ coi đây là “gia đình” thứ hai của em nhé”
Mộng Dao như chẳng thể kiềm nổi cảm xúc của mình mà cũng rưng rưng. Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ biết tới khái niệm gia đình vì xung quang cô toàn những tệ nạn quấn lấy và ràng buộc, Mộng Dao đã trải qua quá nhiều đau thương đến mức mà một người bình thường không thể chịu được. Vết thương ngoài da đương nhiên là nó sẽ chảy máu hay bầm tím và chắc chắn sẽ lành lại nhưng những vết thương tâm lí ở trong tim thì sẽ không dễ dàng lành lại như vết thương ngoài da
Cô đã quá đau khổ vì sống ở nhà họ Chu và phải chịu đựng tất cả những thứ tồi tệ ở đó, thậm chí còn chẳng thiết tha sống vì nghĩ sự tồn tại của mình là thừa thãi nhưng cô cũng đã quá may mắn vì đã đem lòng yêu Đông Quân và cô dần hiểu được tình yêu là gì, tình yêu có thể chua chát như chanh và cũng có thể nhói tim nhưng dù thế nào thì nó vẫn luôn thổn thức và đẹp đẽ như vậy
Tình yêu là nước mắt cho người cho ta, tình yêu là vượt qua muôn trùng khó khăn để không lạc mất nhau một lần nào nữa, tình yêu là có thể nghe thấy âm thanh của người dẫu có cách xa đến mấy
Đó là những thứ mà chính người con trai cô gần như dành cả thanh xuân để yêu đã dạy cô những điều đó