Chương 677
Ôn Noãn nghĩ, thật ra tuổi anh cũng không tính là trẻ, sao tinh lực lại tốt như thế?
Hoắc Minh đoán được ý của cô, giơ tay nắm lấy cằm cô: “Bà Hoắc, là do anh nhịn đói quá lâu!”
Ôn Noãn xấu hổ không dám hỏi nữa.
Hoắc Minh ra ngoài, anh cẩn thận đóng cửa lại cho cô.
Mở cửa phòng bệnh ra, quả nhiên là Hoắc Minh Châu, trong tay cô ấy cầm một bình giữ nhiệt.
“Mẹ nấu cháo bổ huyết!”
Nói xong cô ấy vừa thò đầu vào nhẹ giọng nói: “Hoắc Tây ngủ rồi sao?”
Hoắc Minh ừm một tiếng.
Hoắc Minh Châu đi vào, cúi người hôn lên mặt Tiểu Hoắc Tây một cái, ngơ ngác nhìn một lúc.
Gen của nhà họ Lục mạnh quá!
Hoắc Tây rất giống Ôn Noãn, nhưng cũng rất giống người kia…
Cô ấy nhìn đến ngẩn ngơ.
Hoắc Minh dựa vào ghế sô pha, dù sao cũng đã làm chuyện vợ chồng, anh có hơi lười biếng. Anh tiện tay mở tài liệu ra, hừ nhẹ: “Nếu thích thì gả cho ông ấy đi! Ông ấy lớn tuổi hơn em nhiều, chờ ông ấy nằm thẳng cẳng, em lấy tiền của ông ấy rồi tìm một người trẻ đẹp!”
Hoắc Minh Châu buồn rầu, im lặng.
Trong lòng cô ấy biết rõ, anh trai vẫn còn giận mình.
Hoắc Minh đã nói không hỏi cô ấy, nhưng anh hơi mất kiên nhẫn: “Em nên học chị dâu một chút, nên dừng thì dừng! Nếu em ở cùng Lục Khiêm không có kết quả, tại sao em không đi xem người mà mẹ giới thiệu cho?”
Hoắc Minh Châu rất sợ anh.
Cô chỉ dám nhỏ giọng từ chối: “Em chỉ muốn làm việc, bận rất nhiều việc!”
Hoắc Minh cười lạnh: “Chỉ là loại tạp chí hạng ba thôi?”
Hoắc Minh Châu không trả lời, cô ấy nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Ôn Noãn đâu, nếu không Ôn Noãn nhất định sẽ nói đỡ cô ấy.
Hoắc Minh tức giận nở nụ cười: “Khá lắm! Chị dâu của em đang nghỉ ngơi ở bên trong.”
Nghỉ ngơi?
Ánh mắt Hoắc Minh Châu thẳng tắp.
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh có đỏ lên, anh giả vờ như không để ý: “Chỉ là hơi mệt mà thôi!”
Hoắc Minh Châu là người từng trải, thoáng chút đã hiểu rõ, khuôn mặt cô ấy cũng lập tức đỏ lên: “Cái đó… Anh Hai, em về trước đây!”
Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh nhạt: “Lúc về lái xe chậm thôi!”
Mắt Hoắc Minh Châu nóng lên, ừm một tiếng.
Lúc cô ấy rời đi, Hoắc Minh nhìn cánh cửa, trầm ngâm suy nghĩ.
Thật ra anh sao không nhìn ra Minh Châu đang bị tổn thương sâu sắc… Con bé thích Lục Khiêm, được người kia cưng chiều, làm sao buông bỏ dễ dàng như thế, làm sao con bé có thể dễ dàng yêu một người khác được?
Thế nhưng, nếu không thử một chút thì bản thân sẽ ở lại đây mãi mãi.
Lục Khiêm chính là một cái gai trong lòng con bé.
Hoắc Minh cảm thấy buồn phiền!