"Dạy dỗ cô ta, tốt nhất là để ba mẹ cô ta cũng không nhận ra."
"Được, tôi đã cho người đi làm rồi."
Lăng Mặc quay sang nhìn Lâm Triết, thấy anh ta rưng rưng nước mắt thì nhíu mày. Người bị dị ứng cũng không phải anh ta, khóc cái gì chứ.
"Lăng Mặc, xin lỗi. Là tôi không sắp xếp chu đáo, hại cậu bị dị ứng."
"Nam nhân đại trượng phu khóc lóc còn ra thề thống gì nữa. Tôi cũng chưa có chết, cậu không cần phải khóc sớm như vậy đâu." Lăng Mặc ghét bỏ nói nhưng trong lòng lại mỉm cười. Lâm Triết đối với anh luôn một lòng trung thành, quả nhiên không uống công anh năm đó đã nhìn trúng anh ta mang vē.
"Phải rồi, Thâm Ninh có gọi điện cho tôi đấy."
"Gọi cho cậu? Sao không thấy cô ấy gọi cho tôi?" Lăng Mặc nhíu mày cầm điện thoại lên xem.
"Nhưng lúc đó tôi vừa nhận được tin có người vào phòng cậu nên không nghe máy được."
"Lâm Triết, chuẩn bị máy bay, chúng ta bay về ngay lập tức."
Lăng Mặc bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Về đến nhà thì trời đã tối, Lăng Mặc nhẹ nhàng đi vào trong phòng. Nhìn cô đang ngủ ngon lành trên giường, môi anh khẽ cong lên cười nhẹ. Xem ra là anh lo lắng quá rồi, cô vẫn chưa biết gì mà.
Sáng hôm sau Thâm Ninh ngủ dậy, phát hiện Lăng Mặc đang ôm mình ngủ. Cô chăm chú nhìn anh, hình như là đã gây đi một chút, trong lòng Thâm Ninh lại thấy xót.
"Em cứ nhìn như vậy, anh không ngủ được." Lăng Mặc bỗng nhiên nói.
Bình thường Lăng Mặc ngủ không sâu nên Thâm Ninh vừa cử động thì anh cũng tỉnh. Thâm Ninh lườm anh một cái, không thương tiệc đạp thằng Lăng Mặc xuống giường.
"Em sao vậy?" Lăng Mặc khó khăn ngồi dậy. Suốt 1 tuần không gặp, anh nhớ cô biết bao nhiêu vậy mà cô nỡ lòng nào đối xử với anh như vậy.
"Lăng Mặc, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng."
Thâm Ninh ngồi trên giường nhìn xuống anh. Từ lúc biết Lăng Mặc thích mình, Thâm Ninh chuyên từ trạng thái sợ hãi sang hung dữ. Cô đã không còn lo lắng như trước mà giờ có thể thản nhiên đấu lại anh. Lâm Triết cũng từng nói với Lăng Mặc về chuyện này nhưng anh lại không nỡ làm cô buôn. Từ khi gặp cô, mọi quy tắc của anh đều tan thành mây khói, biến mất như chưa từng có.
"Em đang nói gì vậy?"
"Còn giả ngốc. Vậy anh cứ tiếp tục giả ngốc đi."
"Anh thông minh là thật, sao phải giả ngốc."
Thâm Ninh không nói gì quay mặt bước xuống giường để lại Lăng Mặc ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
"Cô ấy hôm nay bị làm sao vậy nhỉ, lại bạo lực gia đình. Mình đã kịp làm gì đâu." Lăng Mặc ai oán trong lòng.
Lâm Triết vừa vào phòng họp đã thấy bầu không khi vô cùng u ám, Lăng Mặc ngồi đó mặt mày nhăn nhó như vừa mất số gạo.
Suốt buổi họp không ai dám lên tiếng phản đối chọc giận anh, ngay cả Lâm Triệt bình thường máu liều nhiều hơn máu não nay cũng không dám trêu
chọc.
"Cuối cùng cũng tan họp, tôi sắp chết ngạt trong phòng họp đó rồi."
"Kiều này chắc chắn là bị ai đó chọc giận rồi, liệu có phải là vợ sắp cưới lần trước không?"
"Ai mà biết được chứ. Mau đi thôi, trợ lý Lâm kìa."
Lâm Triết nhìn bọn họ tản đi thì vào thang máy lên thằng tầng 48. Anh ta. nhìn Lăng Mặc vẫn giữ trạng thái khó chịu thì đổ mồ hôi lạnh, có thể khiến Lăng Mặc giận đến mức này chắc cũng chỉ có Thâm Ninh mà thôi.
"Sao vậy, cậu doạ nhân viên đến mức sắp xin nghỉ việc rồi kìa." Lâm Triết ngồi xuống ghế hỏi nhỏ: "Thâm Ninh làm gì cậu rồi?"
"Phụ nữ thật khó hiểu, tôi không làm gì cô ấy cũng giận."
"Theo tôi biết về Thấm Ninh thì cô ấy không phải kiêu người như vậy đâu, chắc chắn là cậu đã làm gì sai rồi."
"Tôi có làm gì... hay là cô ấy đã biết chuyện hôm đó?"
"Chắc chắn là như vậy rồi. Cậu xem, chính vì cậu có cái mã bên ngoài đẹp nên gái mới bu vào đấy. Sau vụ này cậu nên đi phẫu thuật cho xấu đi."
Lâm Triết đang ai oán cọ nhà vệ sinh, Lăng Mặc bỗng nhiên đi vào.
"Sao nữa, công việc tay trái này là giới hạn của tôi rồi đấy nhá."
"Muốn hỏi cậu một việc."
"Nói đi."
"Khụ... xin lỗi phụ nữ như thế nào?"
"Không phải chứ, tôi quen cậu lâu như vậy mà chưa thấy cậu xin lỗi ai bao giờ. Trước khi xin lỗi người khác, không phải cậu nên xin lỗi tôi trước sao?" Lâm Triết đứng dậy nói. Đường đường là một trợ lý cấp cao của một tập đoàn lớn vậy mà phải làm nghề tay trái, đã vậy còn là cọ rửa phòng vệ sinh.
"Nếu cậu biết, tôi sẽ xin lỗi cậu. Vậy cậu có biết không?"